Say Mộng Giang Sơn

Chương 660 : Gia Cát Lượng sau khi sự việc đã xảy ra

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


- Ta hiểu rồi! Ha ha ha.



- Ta cuối cùng hiểu rồi! Ha ha…



Khương Công Tử giống như tính toán không để sót, trí gần bằng Gia Cát Lượng, toàn bộ kế hoạch của Dương Phàm bị y nghĩ thông suốt, đáng tiếc… chỉ là Gia Cát Lượng sau khi sự việc đã xảy ra.



- Vũ Thúy bị hắn tính kế rồi! Võ Tam Tư bị hắn tính kế rồi! Võ Thừa Tự cũng trúng kế của hắn rồi! Lý Chiêu Đức cũng vậy! Ha ha ha, đối thủ như vậy, bổn công tử gặp hạn không oan.



Viên Đình Vân đứng ở bên ngoài hàng rào, nghe thấy tiếng cười điên cuồng của công tử, vẻ mặt lo lắng.



Bà vú béo bế tiểu nha đầu rất chặt, bén gót nhẹ nhàng đi tới cạnh y, thấp giọng nói:

- Viên quản sự, chúng ta phải rời khỏi đây rồi?



Viên Đình Vận nhìn bà, toàn thân cũng đã mặc trang phục đi xa, ảo não nói:

- Ngu xuẩn! Ta chỉ bảo bà chuẩn bị, đi không còn phải công tử nói, bà sao lại đã thu dọn xong rồi? Về đi.



Công tử bại, Dương Phàm thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ.



Nếu việc này là hoàn thành trong tay Dương Phàm, Khương công tử cũng chỉ có thể hạ thủ sau lưng, ví dụ lợi dụng các thành viên trong các đại thế gia có trong danh sách, lặng lẽ đánh thức tay sai của hoàng đế, tiếp đó y có thể uống rượu xem trò chơi rồi.



Nhưng cho tới bây giờ, việc này đã không phải dễ làm nữa, vì thủ đoạn của Dương Phàm quá bí ẩn, tỏ ra lơ đãng không có tác dụng, nếu cố ý sẽ rất dễ bị người ta truy xét ra y gian lận,vậy thì y chẳng khác nào đắc tội với tất cả các thế gia.



Điều quan trọng nhất là, Dương Phàm đã tự làm hại mình, bây giờ hắn chỉ là một Giám chính của Long môn Ôn Tuyền Thang Giám, những việc này không có liên quan gì tới hắn. Việc tổn người lợi mình, Khương công tử có thể làm, việc tổn người không lợi mình hắn cũng lười, huống hồ là việc tổn người hại mình.



Y bại rồi, việc đã đến nước này, vị trí tông chủ của Dương Phàm đã vững như núi, ngoài việc quy ẩn ra, y còn có lựa chọn khác sao?



Viên Đình Vân là tâm phúc của y, biết công tử đại thế đã mất, lúc này mới thông báo cho mọi người có sự chuẩn bị trước.



- Ai ở bên ngoài?.


Lạc Dương tuyết bay tán loạn, Trường An tán loạn tuyết bay.



Phía trước cửa sổ chậu Thủy Tiên đã nở hoa rồi, mùi hương xông vào mũi, trong sân Xuyên Tứ Tiểu Phấn cũng đã nở hoa rồi, đỏ thắm, còn có, Nhị lang không phụ sự hy vọng, một ván cờ hay, chỉ định Càn Khôn, Ninh Kha cô nương rất vui mừng.



Mùa đông gần như từ một Ninh Kha cô nương không ra khỏi cửa, vì vui mừng chợt có hứng thúa ra vườn thưởng thức hoa mai, thế là, Thuyền Nương liền vội vàng thu xếp.



Ba tầng bảy lớp áo trong ngoài, lại mặc thêm chiếc áo lông bào Hải Long, đội chiếc mũ da chồn ấm áp, bên ngoài là chiếc áo khoác da hạc, dưới chân là đôi giày nhỏ da hươu, lông lạc đà, trong ngực ôm một cái lò sưởi, trên chiếc cổ mảnh khảnh quấn một chiếc khăn da chồn.



Gió quấn ba vòng, kết quả một gương mặt thanh lịch tinh xảo chỉ còn lại một đôi mắt to. Hóa ra, thân thể yểu điệu động lòng người cũng biến thành một con gấu, con gấu cố sức đi thong thả trong vườn, mà đã bắt đầu thở hừng hực. Đi vòng quanh cây hoa hồng thưởng thức chỉ mất thời gian nửa nén nhang, Thuyền Nương liền mời cô nương về khuê phòng.



Thế là, Ninh Kha cô nương về phủ, vội cởi chiếc mũ chụp da chồn ra, cởi chiếc khăn, bỏ bộ quần áo dày cộm ra, dỡ cái áo lông, bỏ chiếc giày nhỏ, sau đó từng lớp từng lớp áo cởi ra, đợi nàng từ một con gấu mập mạp, lại trở thành một cô gái mảnh khảnh, trán đã ướt đẫm mồ hôi.



Ninh Kha cười, nàng cảm thấy thú vị.



Thuyền Nương vốn lo lắng nàng sẽ bị lạnh, lo nàng sẽ mệt, nhưng thấy cô nương vui vẻ giống như một cô bé bướng bỉnh, trong lòng ả lại rất cảm động, chỉ cảm thấy cô nương luôn tĩnh như hoa quỳnh, lại có thể cười vui vẻ như vậy, liền thấy rất đáng giá.



Vừa rồi Độc Cô Vũ tới phòng của tiểu muội, hưng trí bừng bừng nói với nàng về những việc mà Dương Phàm đã làm ở Lạc dương, tựa như y tận mắt nhìn thấy, giảng giải sinh động như thật, nói rõ ràng rành mạch, nhưng nhìn thấy dáng vẻ tiểu muội vui vẻ mặt mày hớn hở, Độc Cô Vũ nói càng nhiệt tỉnh, đủ nói nửa canh giờ, rõ ràng là còn tốn công sức hơn cả “tiên sinh nói chuyện”.



Giám sát ngự sử vương trợ tuần sát tây kinh, vừa tới Trường An, Độc Cô Vũ cũng nhận lời mời là khách tham gia đón gió, vì thuyết thư cho tiểu muội, y cũng đến trễ nửa canh giờ, đi từ chỗ tiểu muội, y liền vội vàng về thay y phục, đổi lại một bộ quần áo liền nghe người ta bẩm báo, mùa đông tiểu thư ra khỏi phòng chạy tới vườn thưởng hoa.



Độc Cô Vũ hoảng sợ, liền giận tím mặt, sức khỏe tiểu muội yếu ớt, sao có thể chịu được phong hàn, những người dưới này càng ngày càng kỳ cục rồi, lại còn không khuyên giải tiểu thư.



Độc Cô Vũ vội vàng chạy tới vườn của muội muội, vào trong vườn, muội muội lại đã về phòng rồi, Độc Cô Vũ đứng ngoài cửa, nghe thấy nghe tiếng ho nhẹ của muội muội, nhưng giọng nói rất vui mừng nói chuyện với Thuyền Nương, sự tức giận kia vô tình biến mất.



Trầm mặc một lát, y liền quay người đi ra, chuẩn bị dự tiệc, vừa đi, vừa nghĩ:

- Bằng không… mùa xuân năm tới, để tiểu muội tới Lạc Dương giải sầu, tuy nói núi cao đường xa, nhưng một ngày nếu đi mười dặm tám dặm hẳn không vấn đề gì. A Kha… còn chưa từng rời khỏi thành Trường An.