Say Mộng Giang Sơn

Chương 6752 : Đánh, tình, mắng, cười (2)

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Thái Bình công chúa dừng bước, hai mắt lóe sáng

- Sau này bọn quan tàn ác kia suy sụp, chúng ta mới lần đầu tiên mở rộng lực lượng, một khi khiến Lai Tuấn Thần ra tay, là chúng ta tai hoạ ngập đầu rồi! Rất có khả năng…Đợi đến ngày mẫu hoàng tấn thiên, chúng ta còn không có đủ thực lực đối kháng Võ thị, phục cứu Lý Đường. Nhưng, ngay cả tội danh vu cáo hãm hại Tể tướng lớn như vậy còn không quật ngã hắn, vậy trừ phi là người ở mẫu hoàng trong lòng so với hắn càng có phân lượng xuống tay với hắn, mới có thể!



Dương Phàm mỉm cười nói:

- Không sai! Như vậy trong lòng Hoàng đế, người so với Lai Tuấn Thần càng có phân lượng là ai đây?



Thái Bình công chúa im lặng xoay người, ảm đạm đáp:

- Không phải là ta, con trai ruột của nàng và con gái ruột... Người nào cũng không phải!



Dương Phàm an ủi vỗ vỗ cánh tay của nàng, nói:

- Cho nên. Ác nhân cần phải ác nhân mài!



Thái Bình công chúa hoài nghi nói:

- Huynh cảm thấy, huynh đệ Trương thị có thể làm được?



Dương Phàm liếc mắt nàng, nói:

- Nàng đừng vì bọn họ làm nam sủng mà coi thường bọn họ. Cũng không phải mỗi nam sủng đều cùng loại với Hoài Nghĩa, Lao Ái. Bây giờ Nữ hoàng đế sủng ái bọn họ, hơn xa Tiết Hoài Nghĩa năm đó. Nhưng bọn họ có ương ngạnh như Tiết Hoài Nghĩa năm đó sao?



Nhưng mà bọn họ đã âm thầm làm không ít chuyện, Tiết Hoài Nghĩa hầu hạ Nữ hoàng hơn mười năm, ở trong triều có thể có một binh một tốt là người của mình không? Nhưng mà Trương thị huynh đệ mới hầu hạ ngự tiền bao lâu, ở trong triều đã có bao nhiêu lực lượng? Huynh đệ Trương thị dù sao cũng là xuất thân danh môn, đọc đủ thứ thi thư. Hai người kia, không đơn giản chút nào đâu!


Thái Bình công chúa hợp lý hợp tình mà nói:

- Làm sao sẽ không có khác nhau? Lúc đầu người ta yêu thương nhớ người nào đó, mới dựa theo phương pháp của người đó, sự khác biệt này rất lớn đó!



Chết rồi! Người ta muốn tính sổ cùng mình, Dương Phàm vội xin tha:

- Đúng đúng đúng, tất cả lời điện hạ…



- Dương Phàm, ngươi giỏi lắm, giỏi lắm!



Một tiếng kêu sắc lạnh, the thé kỳ quái chợt vang lên, đã cắt đứt lời Dương Phàm.



Dương Phàm và Thái Bình công chúa bỗng nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy Lai Tuấn Thần đứng ở một chỗ trên sườn núi, quần áo không chỉnh tề, khăn vấn đầu cũng không mang, tóc tai bù xù, nổi trận lôi đình chỉ vào hắn la to:

- Dương Phàm, ngươi thật bản lãnh! Ha ha ha ha..., ta theo họ ngươi! Mẹ ta từ nay cũng theo họ ngươi họ! Ta... Ôi..."



Lai Tuấn Thần ở trên sườn núi nhảy như đứa trê, nhảy đến mức sung sướng, dưới chân đột nhiên trượt một cái, mông ngồi xuống mặt tuyết, “Xoẹt xoẹt” mà thuận theo triền núi trượt xuống chân núi, trong sơn cốc liền truyền ra tiếng kêu thê lương của hắn:

-Cứu mạng a ~~~~, họ Dương kia, ta và ngươi thù không đội trời chung! Cứu mạng a...



Dương Phàm chắp tay ra sau, thẳng đến khi bóng dáng Lai Tuấn Thần biến mất ở một mảnh đồi núi sau lưng, lúc này mới thở dài, thì thầm mà nói:

- Không phải ta đa nghi, ta thực cảm thấy, hắn có chút không bình thường...