Say Mộng Giang Sơn
Chương 6782 : Người tuyển chọn tốt nhất (2)
Ngày đăng: 20:57 18/04/20
Thái Bình công chúa suy tư một lát, chậm rãi đáp:
- Hoàng vị thay đổi chuyển giao, chính quyền thay đổi, nếu như không phải là kế thừa hợp pháp, lại không phải là một quốc gia được thay thế bởi một quốc gia khác, đương nhiên là chính biến cung đình nhiều nhất. Võ Chu nói là một quốc gia, nhưng trên thực tế, người trong thiên hạ coi nó là một bộ phận của Lý Đường.
Cho nên mẫu hoàng lấy Chu thay Đường, tướng lĩnh các nơi tay nắm trọng binh không có ý phản đối, nếu một ngày kia chúng ta có thể cứu phục Lý Đường, bọn họ cũng giống vậy sẽ không phản đối. Hơn nữa, tiết chế võ công, cố tránh sát phạt, lấy phương thức chính biến cung đình để khôi phục lại Lý Đường, với đất nước hay dân chúng đều có lợi nhất.
Dương Phàm nói:
- Không tồi! Nữ hoàng đế đối với quân quyền siết chặt nhất, chúng ta xếp quan văn vào trong triều đình, cũng không biết đã mất bao nhiêu tâm tư. Lúc này đây nếu không có chuyện Nam Cương xuất hiện nhiều ghế quan viên trống, triều đình trong lúc gấp gáp không kịp điều tra từ cái nhỏ nhất, chúng ta tuyệt đối không có khả năng chiếm được nhiều ghế trống như vậy đâu.
Muốn nhúng vào binh quyền, đã khó lại càng thêm khó, trong quân ngũ không giống nha môn quan văn, dù là có nhiều ghế trống như thế, cũng đều phải từ từ lần lượt bổ sung, tuyệt đối sẽ không bổ nhiệm văn nhân chưa từng đi đánh giặc vào làm tướng lĩnh. Nhưng thật sự muốn không đánh mà thắng khiến Võ gia giao ra quyền lực, bọn họ cũng sẽ không đáp ứng, chính biến cung đình, là khả năng phát sinh nhất trong tương lai, võ lực lập tức trở nên quan trọng rồi.
Dương Phàm đứng lên, bước đi thong thả trong phòng, trầm giọng nói:
- Cho nên, chúng ta chỉ cần ở chỗ mấu chốt nhất, có một đội nhân mã có thể điều động như vậy đủ rồi, nhân số không cần nhiều lắm. Chẳng sợ chỉ có một ngàn nhân, vài trăm người, chỉ cần vận dụng thích đáng, cũng có thể xoay Càn Khôn!
Con ngươi Thái Bình công chúa lóe sáng lên:
- Ý huynh là....chức cao chúng ta không làm được thì bắt tay vào từ chức thấp hơn đúng không, một Đô úy, một Giáo úy, thậm chí dù là một Lữ soái?
Dương Phàm nói:
- Đúng vậy! Tại một vài vị trí thì xếp vào một số người hoặc là mời chào một số người, không đến mức khiến cho nữ hoàng đế và bộ tộc Võ thị cảnh giác. Nhưng thời khắc mấu chốt, chính là mấy trăm người này cũng đủ để quyết định sở hữu của vương triều rồi!
- Đúng rồi!
Thái Bình công chúa vui mừng, lập tức nhảy dựng lên, ôm lấy Dương Phàm, hôn chụt một cái lên mặt hắn, in lên một dấu đôi môi đỏ tươi.
Lúc Dương Phàm ra khỏi Ngọc Tuyền Cung, tâm trạng hoảng hốt, quên cả lau đi vết son đỏ chót trên má: “Ta là người đứng đầu Hiển Tông mà cũng bị triệu hồi vào trong quân ư? Từ nay về sau liên hệ với thủ hạ của mình thật chẳng tiện chút nào nữa rồi, ta đúng là đã đem đá đập vào chân mình rồi.”
Nhưng hắn sao có thể cự tuyệt, nói hắn thích nơi này, trồng rau nuôi ngựa hay sao?
Trong rừng cây, Thôi Địch dựa vào một cây tùng cao lớn, ngây ra như phỗng mà nhìn theo bóng dáng Dương Phàm đi ra khỏi Ngọc Tuyền Cung: “Hắn là từ trong đó đi ra đấy, hắn là ở trong điện của Công chúa đi ra đấy. Vậy tối hôm qua...”
Trái tim pha lê của Thôi công tử vỡ tan tành thành từng mảnh.
Trên cây tùng, con sóc nhỏ bé đáng yêu vươn móng vuốt, cố gắng nắm chặt lấy, dưới sự nỗ lực không ngừng của nó, quả thông lớn cuối cùng từ không trung rơi xuống....
- Bụp bụp...
Thôi Công tử không kịp bật lên tiếng kêu, ngã vào trong tuyết, còn quả thông kia thì rơi bên cạnh gã, vùi vào trong tuyết.
Sóc con ngồi chồm hỗm trên ngọn cây, mở to đôi mắt căng tròn nhìn nơi quả thông rơi xuống, lại nhìn bàn tay người này lộ ra mặt tuyết, không cam lòng lắc lắc cái đuôi to, nhanh như chớp chạy trốn...
Thái Bình công chúa ở Long Môn hai ngày, cùng Dương Phàm trải qua ngày nghỉ ngọt ngào gắn bó như keo sơn.
Thôi Địch xem như hoàn toàn hết hy vọng rồi. Gã từng ở trước mặt Công chúa lúc ẩn lúc hiện bám riết không tha, thể hiện tài văn chương phong phú, bộc lộ phong độ, kết quả lại không nhận được sự ưu ái của Công chúa, ngược lại khiến Thái Bình công chúa không còn chút kiên nhẫn nào nữa, lộ rõ thái độ chán ghét đối với gã. Thôi Địch chán ngán thất vọng, ý niệm lòng hươu dạ vượn trong đầu gã không còn bộc phát nữa.