Say Mộng Giang Sơn

Chương 693 : Lưu manh, bằng hữu

Ngày đăng: 20:57 18/04/20


Cho tới nay, Dương Phàm gặp không ít người thông minh, có những người chỉ mới nói nửa câu, đã hiểu ý của hắn, thông minh giống như Ninh Kha tinh quái vậy, hắn không cần nói, nàng cũng hiểu hắn đang suy nghĩ cái gì.



Dương Phàm chưa bao giờ gặp phải một kẻ ngây thơ và vô cùng bướng bỉnh như Tiết Hoài Nghĩa, đến nỗi hắn dùng hết mọi lý lẽ, đến cuối cùng lại không biết phải tiếp tục nói gì với Tiết Hoài Nghĩa. Hắn vắt óc suy nghĩ cũng không tìm ra cách nào có thể đả thông Tiết Hoài Nghĩa, khiến y hiểu được tình cảnh hung hiểm hiện nay của mình.



Tiết Hoài Nghĩa thấy cả người hắn đang phát run, không biết vì cái đầu gỗ của mình làm cho hắn phải tức giận, không khống chế được mà muốn hung hăng đánh mình một trận, còn tưởng rằng hắn đang lo lắng cho bản thân, trái lại còn thật lòng an ủi hắn:

- Được rồi! Tửu gia biết ngươi nghĩ như vậy cũng vì lo lắng cho ta. Ngươi yên tâm, những lời này tuy người khác nghe được sẽ cho đó là những lời đại nghịch bất đạo, nhưng trong mắt tửu gia ta, lại không là gì, chỉ từ miệng ngươi vào tai ta, tuyệt sẽ không có người thứ ba nghe được.



Dương Phàm chậm rãi ngẩng đầu lên, không biết nói gì hơn, hắn thật sự không biết nên giải thích như thế nào cho tên đầu trâu kia hiểu được.



Khi Dương Phàm rời khỏi chùa Bạch Mã, hắn khóc không ra nước mắt!



Hắn bị đánh bại, bại bởi tên Tiết Hòai Nghĩa ngu xuẩn!



Tiết Hoài Nghĩa vẫn kiên quyết cho rằng, y là nam nhân của Võ Chiếu, một nữ nhân cùng y cùng giường chung gối hơn mười năm, làm sao có thể vì hai gian phòng mà nhẫn tâm giết nam nhân của nàng? Nhất dạ phu thê bách dạ ân, cho dù nàng có thay lòng đổi dạ,cũng không có khả năng thương tổn y, giúp y che giấu sự thật về việc thiêu hủy Minh đường và Thiên đường, vẫn giao cho y phụ trách trùng tu Minh đường và Thiên đường, điều này đã đủ chứng minh mọi việc.



- Thập Thất, ngươi tới rồi!



Dương Phàm đang ủ rũ bước ra ngoài, vừa lúc bọn Hoằng Nhất, Hoằng Lục tiến vào, một thân đầy mùi rượu, không biết đi chỗ nào khoái hoạt mới trở về.



Vừa nhìn thấy sắc mặt của Dương Phàm, Hoằng Lục liền xua tay cho bọn huynh đệ rời đi, chỉ có y cùng Hoằng Nhất lưu lại, hai người bọn họ có mối quan hệ thân thiết nhất với Dương Phàm, cẩn thận hỏi:

- Thập Thất, làm sao vậy?



Dương Phàm nhìn thấy bọn họ liền cười khổ, lời tới miệng rồi lại nuốt trở về, chần chừ một lát, mới nói ra lo lắng của hắn, chỉ là lời nói lúc này không còn sắc bén như trước, những lời kia chỉ có thể nói với Tiết Hoài Nghĩa.



Hoằng Nhất cùng Hoằng Lục vừa nghe xong, tinh thần lập tức khẩn trương hẳn lên.



Dương Phàm nói:

- Có lẽ… ta đã sai, dù sao đây cũng chỉ là do ta tự phỏng đoán mà thôi, bất quá…
Ai sẽ nghĩ tới hoàng đế lại chuyển cơn giận đó lên người của kẻ ngu ngốc giả thần giả quỷ lão ni Hà Nội kia.



Lũ ngự sử lựa gió bỏ buồn kia như một bầy chó do hoàng đế nuôi dưỡng, chủ nhân không vừa mắt ai, chúng nó lập tức xông ra sử càn!



Vì thế, lão ni Hà Nội ngã xuống, Hồ nhân Ma lặc ngã xuống, Thập Phương đạo nhân cũng ngã xuống…



Tên chó điên Lai Tuấn Thần kia vừa lúc được lệnh quản lý việc này, thủ đoạn “la chức kinh”, theo những người bị liên lụy, tóm gọn những kẻ dựa dẫm vào ba tên giả thần giả quỷ đó vơ vét của cải.



Vì muốn mau chóng thu được một số tiền có thể vận hành, y đã dốc toàn lực, dùng đến nhân lực, vật lực, tào lực cuối cùng của y để bắt cho được ba kẻ kia, đến nay đã ba kẻ kia đã bị Lai Tuần Thần tóm gọn cùng với y một kẻ trắng tay.



Y bại rồi, trận này còn chưa đánh mà y đã bại rồi, nhưng trong trận chiến này, nào có công lao gì của Dương Phàm?



Dương Phàm căn bản không có xuất chiêu, chiến thắng chỉ vì vận khí.



Y bại một cách không rõ ràng, y không phải bại bởi Dương Phàm, y bại là bởi thiên mệnh, bại bởi vận khí, y thật sự không cam lòng!



Chết không cam lòng!



Nhưng y còn có thể làm gì đây? Không có sự trợ giúp của gia tộc, y ở Lạc Dương đã không thể làm gì được nữa.



Khương công tử đang ngồi ngẩn người, bỗng nhiên cất tiếng cười to mà đứng lên, cười một lúc lâu, sau đó nước mắt chảy dài, nước mắt trong im lặng.



Đương nhiên, cửa sổ vẫn đóng chặt, không một ai nhìn thấy y rơi lệ, y trước mặt kẻ khác, vĩnh viễn đều cao cao tại thượng, một nhân vật thần tiên chốn nhân gian, vĩnh viễn không để cho kẻ khác nhìn thấy vẻ yếu ớt của mình.



Bọn thuộc hạ trung thành đang canh giữ ngoài phòng vô cùng lo lắng, họ chỉ nghe được tiếng cười của công tử mà không thấy được nước mắt của y.



Đương nhiên, bọn họ cũng không phát giác, phủ đệ đại học sĩ đã bị người âm thầm giám sát, tạo thành một trong những “ lạc thủy bát lão”, Dương Phàm sao có thể bỏ qua việc giám sát nơi đó.