Say Mộng Giang Sơn
Chương 75 : Nổi gió
Ngày đăng: 20:46 18/04/20
Một tên phường đinh đứng bên cạnh Mã Kiều liền lên tiếng. Y đứng thẳng người ra dáng một tên binh lính nhưng có điều lúc này chẳng ai để ý.
- Ngô bị thân! Chúng ta chạy tới trước.
- Ngươi nói xem nhìn thấy gì?
- Cái này... Lúc chúng ta từ phía sau bụi cây chạy ra thì Mã Kiều đi trước cho nên...
Tên phường đinh đó hơi hổ thẹn cúi đầu:
- Ty chức nhìn thấy...những gì mà ngài đã thấy.
Ngô Thiếu Đông nhìn Mã Kiều với ánh mắt sắc như dao.
Sắc mặt Mã Kiêu trắng bệch, run rẩy. Dường như cảnh tượng đầy máu khiến cho y sợ hãi. Vì vậy mà y vẫn chưa hề bình tĩnh lại. Y nhìn Ngô Thiếu Đông mà đôi mắt ngơ ngác dường như không nhìn thấy gì cả.
Ngô Thiếu Đông liền lên tiếng mắng:
- Nhát như chuột! Nói.
- A!
Mã Kiều giật mình vội vàng lên tiếng:
- Ta không biết. Tiểu nhân không thấy gì cả. Không phải! Tiểu nhân thấy...thật ra không thấy.
Ngô Thiếu Đông giận dữ vọt tới trước mặt, mà chộp lấy cổ áo, nhấc Mã Kiều lên. Y rít giọng:
- Nói! Cuối cùng thì ngươi thấy cái gì?
Mã Kiều hoàn toàn tỉnh táo lại rồi rụt cổ nhình quanh như một con chim cút vẫn còn đang run rẩy:
- Tiểu nhân...dường như nhìn thấy...nhìn thấy một cái bóng đen nhảy vào bụi cây kia rồi biến mất. Sau đó, nhìn thấy toàn bộ người trong đình chết hết nên tiểu nhân...tiểu nhân không biết mình có hoa mắt hay không...
Ngô Thiếu Đông nhìn y một lúc rồi oán hận buông tay. Lúc này, có người tới thăm dò hai người bị hôn mê rồi kêu lên:
- Ngô bị thân! Hai người này vẫn còn sống, chỉ bị đánh ngất.
Ngô Thiếu Đông vung tay lên quát:
- Cứu họ tỉnh lại.
.........
Lần này, hắn quyết định đánh trực diện.
Dương Phàm nằm trên mái cong giống như một con thú.
Hắn nằm trên mái ngói gần một canh giờ.
Xung quanh có rất nhiều bóng người và bóng đèn. Mặc dù đêm nay thích khác đã tới, theo lẽ thường thì tối nay bình an vô sự. Nhưng do việc dụ địch không có hiệu quả, nên sự canh phòng càng thêm nghiêm khắc.
Vốn chuyện này hoàn toàn nằm trong dự đoán của Dương Phàm. Hắn cũng không dự định có thể bất ngờ giết kẻ địch. Tối nay hắn phải giết người. Dương Phàm từ từ rút đoản kiếm. Trên thân kiếm lóe lên ánh sáng sắc lạnh.
Dương Phàm đang chuẩn bị nhảy xuống thì đột nhiên có hai tên phường đinh cầm đuốc xuất hiện. Hắn lại nằm ép xuống bởi vì trong hai người đó có một là Mã Kiều.
May mắn bọn họ không ở đó lâu lắm mà nhanh chóng di chuyển. Dương Phàm biết Mã Kiều còn mạnh canh giờ nữa mới được nghỉ. Mà gã đi một vòng cũng phải mất ba nén hương.
Dương Phàm lẳng lặng chờ đợi tới khi Mã Kiều đi xa, lại có hai tên phường đinh khác xuất hiện. Dương Phàm lập tức dậm chân một cái nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Một tổ tuần tra có hai người. Trạm gác cố định cũng có hai người. Trong bụi cây còn có nhiều cung thủ ẩn nấp. Tuy nhiên Dương Phàm nấp trên mái ngói được một canh giờ, bọn họ làm sao mà ngồi yên mãi được? Vì vậy mà vị trí của họ, Dương Phàm đều nắm rõ.
Dương Phàm muốn ra tay với cung thủ trước. Uy hiếp lớn nhất đối với hắn chắc chắn là cung thủ, bởi tốc độ của tên rất nhanh, lại đang ban đêm nên hắn khó tránh.
Hai người đi tuần đi tới, Dương Phàm đột nhiên rơi xuống đất, vượt qua hai tên phường đinh rồi như một bóng ma lao về phía một tên cung thủ.
Cung thủ bị áp sát thì chỉ biết để cho người ta giết. Dương Phàm không hề chần chừ vung thanh kiếm sắc, rồi đạp lên xác của tên cung thủ đó mà vọt về phía một tên khác. Khi hắn lướt qua hai gã tuần tra liền vỗ nhanh vào cổ họng của họ khiến cho cả hai ngã ra đất.
- Có thích khách.
Hai tên phường đinh đứng gác lập tức kêu to, đồng thời rút đao ra khỏi vỏ. Dương Phàm giết xong hai tên cung thủ lập tức tấn công họ.
- Giỏi cho tên giặc. Còn dám tới đây. Để xem ngươi chạy đi đâu?
Ngô Thiếu Đông vốn đang nằm ngủ nghe ấy tiếng lập tức vọt ra cửa thì nhìn thấy Dương Phàm mặc trang phục và bịt mặt màu xanh. Hai mắt của gã trở nên đỏ ngầu, rút đao nhảy ra.
Tiếng đao rít gió vang lên. Ngô Thiếu Đông lao tới, ngay lập tức bổ xuống mười đao. Quanh người Dương Phàm lập tức xuất hiện những điểm sáng. Có thể nói thế công của Ngô Thiếu Đông vô cùng hung hãn.
Dương Phàm bị hai tên thị vệ cùng với một tên Thiên Ngưu bị thân liên thủ đánh nhưng vẫn hết sức thoải mái. Đoản kiếm của hắn lướt nhanh nhơ chớp khiến cho một tên thị vệ văng ra ngoài. Dương Phàm hạ thấp người xuống, đoản kiếm lướt trên cây đảo của một tên thị vệ khác đồng thời lao đi. Cây đao trong giầy đã xuất hiện trong tay mà đâm thẳng về phía cổ họng Ngô Thiếu Đông.
- Giết!
Một ánh đao sáng lóe lên. Một đòn kia của Dương Phàm có thể lấy mạng Ngô Thiếu Đông nhưng cánh tay của mình cũng bị chém đứt. Hắn liền thu đao, xoay người né tránh. Đồng thời, hắn chuyển kiếm đâm ngược lại khiến cho một tên thị vệ kêu to rồi ngã ngửa ra đất mà chết.
Dương Phàm vừa mới chạm chân xuống đất thì lập tức có hai cây đao rít gió bổ tới.