Say Mộng Giang Sơn

Chương 7171 : Trận chiến Hoàng Chương (1)

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Đối với Chu quân mà nói, Hoàng Chương cốc quả thực chính là nơi ác mộng.



Trong tiếng kèn, vô số kỵ binh ở trong thung lũng triển khai đấu giết, tiến trận của Chu quân trì hoãn bởi vì trận chiến phía trước mà trở nên hỗn loạn không chịu nổi, mà tại tại trận địa chật hẹp này, người Khiết Đan từ nhỏ sinh trưởng ở trên lưng ngựa hiển nhiên có được ưu thế tuyệt đối.



Bọn họ tựa như săn bắt vô số vàng dê ở trên thảo nguyên, quơ đao kiếm, đục thủng xuyên qua đội ngũ Chu quân, quân tiên phong không ngừng chỉ để ý về phía trước, binh mã giống như châu chấu cuồn cuộn theo sát sau, tiếp tục chém giết tướng sĩ Chu quân.



Lúc khói báo động lại cửa cốc dâng lên, Tôn Vạn Vinh mai phục tại lòng núi xa xa thấy khói báo động dâng lên, mừng rỡ nhảy dựng lên, lớn tiếng quát:

- Tiến công!



Trong rừng rậm trên núi đích xác mai phục không đến thiên quân vạn mã, Tôn Vạn Vinh chỉ dẫn theo số ít kỵ binh, những người còn lại đều là bộ tốt, muốn giấu những bộ tốt này ở trong rừng rậm cũng dễ như trở bàn tay.



Khe núi rộng lớn như bụng hồ lô đích xác không nên phát động bất ngờ tập kích đối với Chu quân, nhưng với mục tộc ngày ngày tranh giành thức ăn lại tự có biện pháp của bọn họ.



Một đám dùng cành mây gói thành quả cầu thật lớn đẩy từ trên sườn núi lăn đi xuống, nảy đập, đụng vào trong đội ngũ kỵ binh dưới chân núi, trong quả cầu bóng chất đầy cành khô lá héo, còn được đổ dầu nhiên liệu, trước khi đẩy xuống người Khiết Đan đã đốt quả cầu, quả cầu to nhẹ co giãn như không có gì ngăn cản đủ để từ sườn núi nơi này lăn về chân núi đối diện.



Khói đặc bốc lên, ngọn lửa lên, khói đặc nhanh chóng phong tỏa toàn bộ sơn cốc, rất nhiều thứ bị bắt lửa, quả cầu đỏ lửa bị đẩy vào trong khe sâu, toàn bộ sơn cốc khói đặc cuồn cuộn, ngoài năm bước khó mà nhìn thấy hình bóng người, những chiến mã kia bị ngọn lửa hun nóng, kinh hoảng hí lên, hoảng loạn chạy, Chu quân không chiến tự tan.



Lập tức, vô số người Khiết Đan khoác da thú, nắm lấy săn cung, từ hai bên rừng rậm vọt tới trước, dùng cung tiễn bắn vào Chu quân chạy ra khỏi khói lửa trận và Chu quân thỉnh thoảng lộ thân hình ở trong khói đặc.




Người Khiết Đan cầm lấy lưới thừng ra sức kéo, Tào Nhân Sư vừa xông ra khỏi khói đặc, thân hình của mình còn chưa đứng vững chân thì đã bị kẻ địch đánh tới.



Ti Nông Thiếu Khanh Ma Nhân Tiết dưới sự bảo vệ của thân binh, xông vào trong đám người bầy ngựa ngã đổ, hét to:

- Tào tướng quân! Tào Đại tướng quân?



Quả cầu dần dần bị cháy sạch, khói đặc loãng dần, nhưng ngựa bị hoảng sợ giẫm đạp lên nhau, bị khói đặc hun đến khó có thể thấy được Chu quân, còn có mấy ai vung đao tác chiến chứ?



****



Hoành đao trong tay Mã Kiều đã chém không còn lưỡi nữa rồi, hiện giờ gã sử dụng chính là trường đao đoạt được của người Khiết Đan.



Gã một đường quay lại xông vào, cũng không biết đã chém chết bao nhiêu người, máu tươi đã nhuộm đỏ chiến bào gã, trên đó có máu của kẻ địch, cũng có máu của mình, và có cả máu của chiến hữu. Binh lính đi theo bên gã càng lúc càng ít, nhưng phía trước vẫn là kỵ binh Khiết Đan khôn cùng không hết, làm người ta thấy tuyệt vọng.



Nhiều nơi địch ta hỗn loạn, chỉ có thể đánh trực diện chứ không thể bắn tên, nếu không Mã Kiều đã phơi thây tại nơi này từ lâu rồi, căn bản không có khả năng xung phong liều chết đến hiện tại.



Khi Mã Kiều đang suất đội đi đầu, bất chợt nghe được tiếng kèn, quay lại nhìn, trong rừng vắng vẻ không một tiếng động, Mã Kiều còn tưởng rằng mình bị ảo giác, nhưng cũng có mấy binh lính nói bọn họ cũng nghe được.