Say Mộng Giang Sơn
Chương 719 : Ngàn dặm cùng tìm
Ngày đăng: 20:58 18/04/20
Đao kiếm mâu thương cắm trên thi thể còn nhiều hơn cả cỏ dại mọc đầy vùng quê, chiến mã vô chủ nhuộm đầy máu lẻ loi đi trên thảo nguyên, trong đống thi hài, thỉnh thoảng sẽ có chiến sĩ cả người đầy máu đen bò lên, loạng choạng lảo đảo đứng lên, không phải là bụng bị đâm xuyên thủng thì cũng cụt tay cụt chân, chậm chạp giãy dụa giống như một khối cương thi.
Có hai người đi qua nơi này tựa như bị cảnh thi thể vô cùng vô tận làm cho hoảng sợ choáng váng, một người trong đó dắt ngựa, nện bước chân cứng ngắc, nặng nề, chỉ đi được vài bước, chân lại mềm nhũn, ngã xuống đất, người đàn ông áo xanh kia vội vàng kéo hắn lên.
Người đàn ông gầy và người đàn ông đỡ lấy hắn dùng ánh mắt ngơ ngác nhìn xác chết khắp chiến trường, sắc mặt cả hai đều tái nhợt, người đàn ông có hai nốt ruồi to bằng đậu tương ở trên má bất an nhìn hắn, thấp giọng nói:
- Tông chủ võ công cao cường, hắn...sẽ bình yên vô sự.
Rất kỳ lạ, người đàn ông tướng mạo xấu xí như vậy lại nói với giọng nữ rất dễ nghe.
- Không...không đâu, dù võ công cao đến đâu, nhưng ở trong thiên quân vạn mã...cũng vô dụng thôi.
Người đàn ông hai má gầy gầy run giọng nói, nhưng cuối cùng vẫn không nói hết, trong đôi mắt trong suốt của hắn có ánh lệ.
Hai người kia, chính là Thiên Ái Nô và Cổ Trúc Đình.
Thiên Ái Nô năn nỉ Tiểu Man vài ngày, để cô ấy đồng ý cho mình đi. Thật ra a Nô có thể không từ mà biệt, nhưng nàng không muốn làm như vậy. Nàng là một nữ tử rất thông minh, nàng biết rằng mình sống chung cùng Tiểu Man như tỷ muội, duy trì quan hệ thân thiết, thì gia đình này thật sự hòa thuận vui vẻ.
Lúc Dương Phàm gần đi, đã giao nhà này cho Tiểu Man, với tính tình Tiểu Man, nếu nàng cô ý độc hành, tất nhiên Tiểu Man cũng không ngăn cản được, nhưng như vậy quan hệ giữa hai người khó tránh khỏi nảy sinh sự ngăn cách.
Có đôi khi, thủy hỏa bất dung, chính là từ một chút hiềm khích mà sẽ phát triển thành sự ngăn cách.
Quan hệ chính là bánh răng, lúc nào cũng cần bảo dưỡng trơn trượt.
Đợi sau khi Tiểu Man đồng ý rồi, Cổ Trúc Đình lập tức thông qua "Thừa Tự Đường" tra rõ nơi đội ngũ của Dương Phàm sẽ đến, sau đó hai người cùng khởi hành đến đó. Không thể ngờ, khi các nàng chạy tới nơi, chỉ thấy khắp nơi toàn là tử thi, tử thi vô cùng vô tận, dường như nơi này chính là Tu La Địa Ngục.
Cổ Trúc Đình thấy a Nô thần sắc tuyệt vọng, không khỏi nhíu mày, nói:
- A Nô, hơn mười vạn đại quân không có khả năng đều bị giết sạch, trên đường chúng ta tới đây, chẳng phải vẫn thấy nhóm bại binh đó sao? Ngươi xem, nếu nơi này vẫn còn người sống, chắc chắn Tông Chủ không thể chết trận mà vẫn còn sống, ngươi đừng tự hù dọa mình có được không?
Người đàn ông vạm vỡ lắc lắc đầu, lại hái thêm một quả lê, xoay người rời đi.
Dương Phàm giật mình, vội vàng truy hỏi:
- Ngươi nói cái gì? Ngươi từng ở trong quân Đại Chu?
Người đàn ông vạm vỡ lười biếng xoay người, liếc mắt nhìn hắn, cải chính:
- Không phải Đại Chu, là Đại Đường! Bố đây chưa từng đi lính với Xú bà nương kia!
Dương Phàm nói:
- Dạ dạ dạ, Đại Đường, không phải Đại Chu. Ngươi đã từng đi lính trong quân Đại Đường? Hay là tộc binh “Nghĩa tòng”?
Dương Phàm suy nghĩ y là người Khiết Đan, hẳn không phải là quan binh chính quy Đại Đường.
Quân đội Đại Đường thật sự, trong đó chỉ có Phủ Quân, cấm quân, biên quân, mộ quân là quân chính quy, về phần những thứ khác nhiều lắm.
Như năm đó Lý Thế Dân trưng Cao Cú Lệ, xuất chinh ngoại trừ cấm quân, vệ quân, phủ Binh, biên quân theo giá, còn có đoàn luyện quân những nơi khác như Bình Lư, Lư Long; Phiên binh của các tộc Đột Quyết, Khương, Tiên Ti; tộc binh của Khiết Đan và các bộ Hề tộc phụ theo; cùng với các nước phụ thuộc Tân La, Bách Tể nhập ngũ, cùng với việc chiêu mộ “Nghĩa tòng” tạm thời, trùng trùng điệp điệp hơn mười vạn người.
Người đàn ông vạm vỡ ung dung nói:
- Trước đây mỗ là binh ăn quân lương chính quy, khi đó tuy ta chỉ là một Tiểu Hỏa Trưởng, nhưng cũng là người có công lao bò ra từ trong đống người chết. Đáng giận biên tướng tàn bạo, cắt xén quân lương, còn áp bức với tộc nhân ta, chẳng khác gì cường đạo. Có một lần đội trưởng đó có ý đồ cường bạo với một vị cô nương của tộc ta, ngay trước mặt binh lính, ta làm binh mà không thể nào bảo vệ được tộc nhân ta, vậy thì làm binh có ý nghĩa gì chứ? Ta giận giữ, đã làm thịt thằng đó, trốn về quê nhà!
Người đàn ông vạm vỡ đánh giá Dương Phàm một lượt, khinh thường nói:
- Nhìn không ngờ làm Giáo Úy, hẳn là phải ôm đùi gian tặc Võ thị thì mới nhanh thăng chức như vậy đấy chứ?
Dương Phàm nghiêm mặt nói:
- Ngươi nói sai rồi, Dương mỗ vốn là binh dưới trướng của Hà Nguyên Đạo Hành Quân Đại tổng quản Hắc Xỉ Thường Chi Đại tướng quân, vì lập nhiều công lao, mới có được ngày hôm nay đấy!