Say Mộng Giang Sơn

Chương 724 : Nữ hoàng đế nội ưu ngoại khốn

Ngày đăng: 20:58 18/04/20


Khi Ninh Kha tiến vào thành Lạc Dương, Hoàng đế đã nghiêm khắc cự tuyệt hòa đàm điều kiện với người Khiết Đan. Điều kiện nghị hòa bị cự tuyệt, người Khiết Đan lại một lần nữa xâm nhập Hà Bắc, đồng thời nêu cao một khẩu hiệu chính trị rõ ràng:

- Ta đến vì Lư Lăng, Tương Vương!



Lư Lăng Vương Lý Hiển và Tương Vương Lý Đán là hai con trai còn lại của tiên đế Lý Trị, hai người đều từng được lập làm Hoàng đế, nhưng trước sau lại bị Võ Tắc Thiên trục xuất, Lý Hiển bị giáng chức vì Lư Lăng Vương, trên thực tế vẫn giam lỏng ở Phòng Châu. Lý Đán bị Hoàng đế biến thành Thái Tử, tuy nhiên người nào cũng biết y chỉ là một con rối.



Người Khiết Đan xốc lại cờ hiệu bất bình vì Lý Hiển và Lý Đán, điều này đối với Võ Tắc Thiên mà nói, lực sát thương còn mạnh hơn so với việc mười sáu vạn đại quân toàn quân bị diệt. Bà khẩn trương nghĩ cách muốn chỉnh quân tiếp tục đánh, tiêu diệt hoàn toàn đám phản tặc này nhưng binh mã vẫn chưa chiêu đủ.



Thái Bình công chúa sau khi nghe tin Dương Phàm mất tích cũng hết sức nóng ruột nóng gan, âm thầm phái người tìm kiếm, đồng thời trong lòng hết sức hối hận bởi mình đã nghĩ ra kế để Dương Phàm quay lại quân ngũ, đến nỗi gây nên sai lầm lớn như vậy.



Nhưng sau khi người Khiết Đan tuyên bố cương lĩnh chính trị của bọn họ, tuy biết rõ đây là khẩu hiệu bọn họ muốn giảm bớt lực cản, mê hoặc lòng người, nhưng lại không thể lợi dụng, Thái Bình công chúa ngay cả tâm minh đang loạn như vậy mà cũng nhạy bén phát hiện ra cơ hội này, lập tức gác lại tâm trạng lộn xộn, bắt đầu an bài.



Mấy năm nay, Thái Bình công chúa dùng thủ đoạn chính trị cao minh của nàng, dần dần đã thu phục được một nhóm người, âm thầm cũng nắm giữ một số chức vị trong triều đình, chẳng qua, nàng cũng đồng thời tiếp tục che giấu lực lượng của mình, bởi vậy cũng quả thật không có lực để cạnh tranh công khai với với Võ Thừa Tự và Võ Tam Tư, cho nên những chức vị lấy được cũng không quá đặc biệt trọng yếu.



Nhưng những chức vị không quá trọng yếu đó vào những lúc bình thường không có gì đặc biệt, vào lúc chiến tranh thì lại có tác dụng vô cùng quan trọng. Những chức vị này đều là một số hậu cần, truy trọng, binh giới, lương thảo thậm chí chỉ là phương diện quản lý hộ khẩu địa phương, ở tình huống bình thường những chức quan này không hề nở mặt chứ đừng nói đến quyền vị như nào, quan trọng nhất là không có quyền nhân sự, quyền sở hữu tài sản, binh quyền và tư pháp quyền.



Nhưng mà ở thời khắc mấu chốt này, nhưng môn hạ mà Thái Bình công chúa bày mưu đặt kế xếp vào đó làm những chức đó, nhưng hiệu suất tác dụng đối với triều đình lại rất lớn.



Võ Tắc Thiên cũng không biết rằng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà mười bốn tuổi vào cung, hơn sáu mươi năm vẫn chỉ dừng lại ở trong thâm cung. Bà khéo quyền mưu cung đình, nhưng những vận động tác dụng bên ngoài triều đình thì lại không hiểu biết, bà chỉ biết là từ khi người Khiết Đan hô lên khẩu hiệu vì Lư Lăng Vương và Tương Vương tới nay, cỗ máy chiến tranh khổng lồ hữu hiệu của triều đình Võ Chu nay lâm vào cảnh nguy nan rồi.



Các đại thế gia cũng nhanh chóng phát hiện có thể lợi dụng khẩu hiệu của người Khiết Đan, nhưng bọn họ cần phải thúc đẩy để khẩu hiệu này sinh ra hiệu quả thực tế, mở rộng hiệu ứng của nó, mang đến cảnh báo trùng trùng đối với nữ hoàng đế cao cao tại thượng kia, cho nên bọn họ cũng lập tức an bài.



Bọn họ khống chế được kinh tế địa phương, lực ảnh hưởng của một gia tộc khổng lồ là có thể trải rộng một Châu một Đạo, nghỉ hẳn là đang âm thầm hành động, triệt tiêu những chính lệnh của triều đình quá dễ dàng. Bởi vậy, mỗi một sắc chỉ mà triều đình hạ xuống thúc giục, nhưng việc địa phương tích trữ chuẩn bị lương thực và quân lương, chiêu mộ binh lính lại thủy chung không có tiến triển.



Ngoại trừ hoàng tộc Lý Đường và thế gia âm thầm phát lực, những năm gần đây những quan viên trung thành với Lý Đường bị phái đi đày các địa phương, không thể nghi ngờ cũng nổi lên tác dụng lớn. Sở dĩ bọn họ bị giáng chức, là bởi vì trên người bọn họ có dấu vết của Lý Đường, nữ hoàng đế không tin bọn họ, mà bọn họ cũng quyết chí thề cứu phục Lý Đường, lúc này không cho Võ Tắc Thiên biết tay mới lạ.



Bọn họ vốn là quan lớn triều đình, tới địa phương hoặc là làm chủ quan một Châu, một huyện, hoặc là dựa vào kinh nghiệm lý lịch và uy vọng của bọn họ, cũng đủ để lấy phó chức, chức quan nhàn tản tạo ra ảnh hưởng cực lớn đối với chủ quan địa phương. Dưới tác động của bọn họ, việc tích trữ chuẩn bị lương thực và quân lương, chiêu mộ binh lính tại các châu phủ này đối với triều đình trì trệ nghiêm trọng.


- Con người, tóm lại sớm muộn gì cũng phải chết, ngươi nói đúng hay không?



Thuyền Nương yên lặng nhìn bóng dáng Ninh Kha đi về phòng, thân thể của nàng nhỏ nhắn kéo dài trước ánh trăng.



Thuyền Nương thấp giọng nói:

- Khương Nghiệp Thuần Khương đại sĩ ngày mai về Lạc Dương, đến lúc đó ta mời hắn đến chữa trị cho tiểu thư.



Ninh Kha chỉ “ừ” một câu, nhẹ nhàng đóng cửa lại.



****



Đại quân lộ thứ hai bắc chinh vẫn chưa tề tựu đủ, thì Đột Quyết đã phát động công kích đối với Hà Lũng, mà Thổ Phiên đang nội loạn cũng vẫn không từ bỏ cơ hội, phái sứ thần đến ngoại giao tạo áp lực cho Võ Chu. Võ Tắc Thiên loạn trong giặc ngoài, sứt đầu mẻ trán, hơn nữa mấy năm này sức khỏe của bà ngày càng sa sút, tinh lực không đủ nghiêm trọng, cũng thật sự khó ứng phó được với cục diện phức tạp như hiện nay.



Rơi vào đường cùng, Võ Tắc Thiên không thể không nhượng bộ.



Bà hạ chỉ, gọi Địch Nhân Kiệt, Ngụy Nguyên Trung về kinh, cũng phong Binh Bộ Thị lang Diêu Sùng làm Tể tướng. Mấy người này đều là nòng cốt phái Bảo Hoàng Tự, nay Địch Nhân Kiệt, Ngụy Nguyên Trung phục khởi, đã tạo nên một tín hiệu chính trị mãnh liệt cho người trong nước: Thái tử nhất định là Lý gia đấy, Hoàng đế sẽ không dễ để con cháu Võ thị làm Thái tử!



Tình huống lúc này, phương Bắc người Khiết Đan đánh khắp nơi, Đột Quyết và Thổ Phiên ở phía tây nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, phía nam chư Man bạo loạn chỉ vừa mới bình ổn...



Hơn nữa Võ Tắc Thiên còn nhận được tin tức, người Khiết Đan dường như đang liên lạc với người Hề. Nay người Hề đã không còn ngoan ngoan nghe theo như thời Thái Tông, Cao Tông nữa rồi, mấy năm gần đây đã có những cử chỉ bằng mặt không bằng lòng đối với triều đình Võ Chu, nếu bọn họ cũng tham dự phản loạn, chẳng khác nào lại đâm thêm một đao vào ngực triều đình Võ Chu đang nguy cơ trùng trùng.



Võ Tắc Thiên luôn luôn mạnh mẽ, cứng rắn, không chịu cúi đầu đối mặt với cục diện như thế, không thể không có biểu hiện thái độ, chỉ có điều Địch Nhân Kiệt và Ngụy Nguyên Trung thuộc phái Bảo Hoàng Tự mà bà ôm chút hy vọng sau khi về kinh thành cũng không làm thay đổi hiện trạng đối với hai đứa con trai chút nào.



Bà cũng từng nghĩ sau khi bình ổn loại Khiết Đan, sẽ giải quyết uy hiếp của Đột Quyết và Thổ Phiên, sau đó sẽ lật tay đảo mưa, đè ép phái Bảo Hoàng Tự mà mình lợi dụng xuống. Hiện tại tạm thời nhẫn nhịn một chút, đồng thời lợi dụng nguy cơ lần này, để một vài người phái Bảo Hoàng Tự thái độ vẫn mờ ám không rõ nhảy ra, đến lúc đó một lưới bắt hết.



Chỉ có điều, bà thật không ngờ hôm nay lại bị vây trong khốn cục như thế, tiểu hồ ly Dương Phàm một tay bà phái đi Liêu Đông, như thế nào lại trở thành cáo già Địch Nhân Kiệt được bà mời trở lại kinh thành sẽ mang đến cho bà một niềm vui bất ngờ chứ.