Say Mộng Giang Sơn
Chương 736 : Sói trước cửa chưa lui, cửa sau hổ lại đến
Ngày đăng: 20:58 18/04/20
Phí Mạt gãi đầu, kiểm tra dược vật bên trong nhà kho đơn sơ:
- Dược liệu không đầy đủ lắm....!
- Tri mẫu, lô căn, sinh địa, liên kiều, hoàng liên... chỉ có mấy thứ này….
Phí Mạt nhặt ra mấy thứ dược liệu, nói với Dương Phàm:
- Ta sắc cho ngươi liều thuốc, uống xong rồi thấy hiệu quả ngay.
Phí Mạt kỳ thật chỉ nhận biết dược tính, biết dược liệu có thể trị bệnh nào, không chẩn mạch xem bệnh, cũng càng không nói tới toa thuốc gì, đơn thuần chỉ là “Mông Cổ đại phu” .
Dương Phàm nói:
- Coi bộ dạng vụng về của ngươi, ta nên sắc thuốc cho chính mình thôi.
Hắn đoạt lấy gói thuốc, thuận tay đem cái ấm sắc thuốc đặt ở cạnh cửa cũng mang đi rồi.
Hắn không nghĩ tới, a Nô và Cổ Trúc Đình không ngờ tìm được đến nơi này, nhưng khi hắn mừng rỡ muốn điên, lập tức chợt nghe đến một tin tức khiến lòng hắn kinh hãi: A Nô bị bệnh.
A Nô và Cổ Trúc Đình vẫn âm thầm theo sau người Khiết Đan, sau khi vào núi, tiền phương có đại đội nhân mã đi qua, hai người theo sau cũng rất dễ dàng, một ngày đi vòng vo tả hữu, hai người đều đã bị mất phương hướng trở về, các nàng cũng không cần quan tâm, chỉ để ý đuổi theo đại đội nhân mã đi trước.
Và đến được doanh trại của người Khiết Đan trong thâm sơn, các nàng liền bắt đầu tìm kiếm tung tích của Dương Phàm.
Dọc theo con đường này, trên thân hai người không mang nhiều thực vật, tuy rằng bằng thân thủ của các nàng rất dễ dàng bắt được một ít con thú trong rừng, nhưng trong quá trình truy tung người Khiết Đan lại không dám nhóm lửa, chỉ có thể tìm kiếm một ít quả dại cho đỡ đói. Và khi người Khiết Đan trở lại doanh địa của bọn họ, hai người vụng trộm trộm ít đồ từ chỗ người Khiết Đan, lúc này mới có thể chắc bụng.
Doanh trướng của người Khiết Đan đầy khắp núi đồi, trạm canh gác ở ngoại vi chủ yếu là phòng bị đại đội quan binh đánh lén, tuy rằng loại khả năng này vô cùng nhỏ, nhưng không thể không phòng, bởi đó phòng tuyến cũng không chặt chẽ, bằng thân thủ của các nàng rất dễ dàng lẻn vào. Nhưng các nàng muốn từ nhiều phòng ốc như vậy tìm ra chỗ Dương Phàm ở, thật khó khăn.
Hai người ở bên ngoài doanh địa của người Khiết Đan ở tạm trong một sơn động ở Sơn Âm, buổi tối nghỉ ngơi. Ban ngày lẻn vào doanh địa của người Khiết Đan tìm kiếm Dương Phàm, liên tiếp ba ngày, hôm nay Cổ Trúc Đình rốt cuộc tìm được Dương Phàm.
Dương Phàm nhẹ lắc đầu, nói:
- Tình huống hiện tại của nàng, sao có thể rời đi? Nàng trước an tâm dưỡng tốt thân thể rồi nói sau. Nàng yên tâm, ta đã cứu tính mạng thủ lĩnh của bọn họ, cho nên bọn họ hiện tại đã không coi ta là thành kẻ thù mà đối đãi. Bọn họ vốn định rời khi khỏi nơi này, lại để cho ta rời khỏi đấy.
Dương Phàm thở dài, ôm thân mình của a Nô, hạ giọng nói:
- Triều đình lại nếm mùi thất bại, người Khiết Đan tính toán đánh tiếp, thành lập căn cơ của bọn họ. Tự Thái Tông, Cao Tông tới nay, triều đình khi nào thì nếm qua thiệt thòi lớn như vậy? Nước hướng hiện giờ tựa như Thiên đường bên trong kia tôn lớn phật đâu rồi, nhìn xanh vàng rực rỡ, nội bộ trống trơn như hoang dã...
A Nô mờ mịt nói:
- vậy... Bây giờ nên làm gì?
Dương Phàm thở dài nói:
- Ta không phải thần tiên, ta có thể làm sao đây?
Hắn thương tiếc vuốt ve mái tóc của a Nô, ở cái trán của nàng nhẹ nhàng hôn, dịu dàng nói:
- Ta và nàng... Đi về nhà!
Lúc này, Phò mã gia Võ Diên Tú của triều Võ Chu đã mang theo rất nhiều tài vật hòa thân theo phương nam chạy tới Đột Quyết Hãn Đình Hắc Sa, nhưng tin tức đệ tam lộ nghịch đại quân của triều đình lại lần nữa đại bại, ngay cả Tể tướng đương triều, Binh bộ Thượng thư Vương Hiếu Kiệt đều bỏ mình cũng theo mặt đông truyền đến hãn trướng của Đột Quyết.
Mặc Xuyết thật không ngờ Đại Đường từng ngạo mạn không chịu nổi không ngờ suy bại như thế, ở trong tay một Khiết Đan nho nhỏ không ngờ bại rồi lại bại, lòng tham của Mặc Xuyết đột nhiên tăng nhiều, điều kiện nghị hòa vốn làm lãolão rất hài lòng, bây giờ lão nhìn đến, là xa xa không đủ.
Vì thế, Mặc Xuyết lập tức trở mặt, nói rõ lão phải gả nữ nhi cho chính là Lý thị hoàng tộc, mà không phải là Võ thị. Đột Quyết không thừa nhận Võ Chu chính quyền, lão giam giữ Võ Diên Tú, noi theo người Khiết Đan, đã ra khẩu hiệu “Phụng Đường phạt Chu” , xuất động một trăm ngàn thiết kỵ, bởi vì Khiết Đan tạo phản, nguyên bản làm lá clão Hà Bắc phía Đông biên phòng dĩ nhiên một mảnh hư không, người Đột Quyết liền từ nơi này đánh vào.
Đột Quyết vũ lực hơn xa Khiết Đan, hơn nữa bọn họ đã hiểu được cách sử dụng các loại khí giới công thành, khi bọn họ tiến công, quân Tĩnh Nan, Bình Địch, Thanh Didễ dàng sụp đổ, Quy Châu, Đàn Châu, Định Châu, Triệu Châu và những nơi khác lần lượt bị chiếm đóng. Sau Khiết Đan và Hề tộc, Đột Quyết cũng giết vào một mảnh khói lửa nổi lên bốn phía, tùy ý cướp bóc!