Say Mộng Giang Sơn
Chương 746 : A Đẩu Võ gia
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Lý Đa Tộ quyết tâm thừa dịp thắng tiếp tục chiến, nâng cao sĩ khí Chu quân, khi niềm tin thắng lợi rót vào cho toàn bộ chiến trường Hà Bắc đang giảm sút sĩ khí, Võ Ý Tông mới suất lĩnh đại quân, khoan thai địa đuổi tới Triệu châu.
Võ Ý Tông lấy hai viên lão tướng quân Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa làm tiên phong, đi trước xuất binh Hà Bắc, sau đó gã lấy lý do tiếp tục tập kết binh mã nên tốc vô cùng thong thả, đợi Lâu Sư Đức và Sa Trá Trung Nghĩa suất lĩnh quân tiên phong đầu nhập vào chiến trường Hà Bắc, lường trước lúc này không có nguy hiểm gì nữa mới phát binh.
Triệu châu trước đó đã bị người Khiết Đan tấn công, lại bị người Đột Quyết cướp sạch, hiện giờ trước mắt toàn bộ đều bị san bằng, trăm nghề trong thành điêu linh, nhất là người Đột Quyết trước khi rút lui đã chôn giết rất nhiều thiếu nam thiếu nữ bắt đi từ Triệu châu, vô số gia đình đau khổ mất con, bi thương không ngừng.
Hơn mười vạn đại quân của Võ Ý Tông, trùng trùng điệp điệp thẳng tiến đến Triệu châu, dân chúng Triệu châu nhìn thấy bọn họ đến, tuy rằng thần sắc đờ đẫn, nhưng trong lòng vẫn còn có chút an ủi đấy.
Tuy rằng đại quân triều đình đã tới chậm, dù gì vẫn còn tốt hơn so với không đến. Mặc kệ đã trải qua bao nhiêu thống khổ, cuối cùng cũng phải trôi qua. Hiện giờ có một đội binh mã khổng lồ của triều đình đóng quân như thế, Triệu châu cuối cùng thái bình rồi.
Võ Ý Tông dáng người ngắn nhỏ, lưng eo gấp khúc, một bộ áo giáp Minh quang mặc lên người, khí oai hùng không hiển lộ, ngược lại làm gã càng hiển xấu xí, đáng khinh.
Thứ sử phủ nha Triệu châu khi người Đột Quyết phá thành đã tự sát, rất nhiều quan viên hoặc tự sát hoặc bị giết, cũng có người bởi vì rời bỏ cương vị công tác bỏ thành chạy trốn không dám trở về nữa. Lúc này chờ ở trước phủ nha chỉ có một ít tiểu quan tiểu quan lại trước chiến sự đã trốn trong dân gian nên may mắn thoát khỏi.
Võ Ý Tông dáng người ngắn nhỏ, tuy rằng cưỡi ngựa cũng không cao, nhưng tới trước phủ nha rồi, cau lại bàn đạp, cái kia chân ngắn bất kể như thế nào cũng không đáp được mặt đất, Võ Ý Tông đỏ mặt lên, không kìm nổi quay sang thân binh mắng chửi:
- Đồ ngu, còn không mau tiếp bản tướng quân xuống ngựa!
Thân binh kia bước nhanh lại, quỳ một chân trên đất đỡ lấy Võ Ý Tông, để gã giẫm lên bắp đùi phải của mình, lúc này mới thuận lợi bước xuống.
Chúng quan lại Triệu châu vội vàng tiến nhanh tới đón chào, Võ Ý Tông kiêu căng ngạo mạn nói:
- Hà Bắc nạn trộm cướp hoành hành, Hoàng Đế Bệ Hạ lòng lo dân chúng Hà Bắc, nay phái bản tướng quân tiến đến tiêu diệt phỉ. Bản tướng quân hôm nay lĩnh binh tới Triệu châu, nghỉ ngơi và chỉnh đốn ở nơi này hai ngày rồi lập tức còn phải tiếp tục Bắc tiến, thẳng đến Doanh Châu, bình định cường đạo...
Chúng quan lại vội vàng tâng bốc phỉnh nịnh nói:
- Đại tướng quân một đường phong trần, thực là cực khổ rồi. Triệu châu có thể có được đội quân uy vu của Đại tướng, không bao giờ ... sẽ bị cường đạo quấy rầy nữa. Được nghe Đại tướng quân tới, trên dưới Triệu châu vui mừng vô cùng, nay đặc biệt chuẩn bị rượu nhạt, tẩy trần cho Đại tướng quân. Đại tướng quân, mời!
Võ Ý Tông cười ngạo nghễ, vừa định bước đi vào phủ, một gã tiểu giáo vai cắm hồng kỳ trong quân phi ngựa tới, lăn xuống yên ngựa, quỳ một chân trên đất, ôm quyền kêu to:
- Báo! Đại tướng quân. Trạm canh gác tiền phương nhận được tin tức, một bộ Khiết Đan ước hơn bốn ngàn kỵ, đột nhiên xuất hiện tại khu vực địa phận Ký Châu, xin Đại tướng quân định đoạt!
Võ Tắc Thiên nhận được tin tức Lý Đa Tộ thì vô cùng mừng rỡ.
Lý Đa Tộ lĩnh ba nghìn thủ quân của Bình Gia Ao, thiêu hủy lương thảo của bọn họ, tiêu diệt gần sáu ngàn phục binh Khiết Đan, lại lập tức di chuyển quân đội Mã Thành, ở dưới tình huống binh lực tương đương công thành đánh cho quân địch đại bại, đánh cho bọn họ chạy trối chết.
Đây là liên tiếp phái ra tứ lộ đại quân, Binh tiến Hà Bắc sau lấy được trận đầu đại thắng, Võ Tắc Thiên tự nhiên vui vẻ vô cùng.
Mà quan trọng hơn là, Lý Đa Tộ phá hủy chiến lược kế hoạch của người Khiết Đan, ý nghĩa này so với tiêu diệt một trăm ngàn đại quân quan trọng hơn, Võ Tắc Thiên lập tức thông lệnh ngợi khen, cũng hạ lệnh Võ Du Nghi giao ra binh quyền, tạm do Lý Đa Tộ tiết chế. Bà coi như đã nhìn thấu, chỉ một cháu trai, căn bản không thể mang binh đánh giặc được.
Không khí vui mừng chưa tiêu, bà lại nhận được tấu chương buộc tội của quan lại Triệu châu buộc tội Võ Ý Tông không đánh mà chạy, chẳng những chạy thoát, còn đem vứt bỏ một lượng lớn lương thảo, kết quả ngày hôm sau bị mấy ngàn người Khiết Đan một đường chạy tới nhặt được số lượt vật tự cực lớn, mà Triệu châu cũng lại lần nữa thất thủ, bởi vì hơn mười vạn đại quân triều đình bỏ thành mà chạy, đã tổn thương sâu sắc lòng dân quân Triệu châu quân, không ai thủ thành, bọn họ vì sao mà chiến? Làm gì tác chiến?
Lúc mấy ngàn kỵ binh Khiết Đan giết tới, lực lượng và vô số dân chúng còn sót lại trong thành đều ra khỏi thành, đều đi tìm tương lai riêng. Phong tấu chương buộc tội là do quan lại quyết tâm chết cùng thành Triệu châu mà viết một phong huyết thư!
Võ Tắc Thiên nhìn phong tấu chương này, nhắm hai mắt lại, qua hồi lâu, nước mắt dọc theo khóe mắt nhẹ nhàng chảy xuống...
Thượng Quan Uyển Nhi lo lắng nói:
- Thánh nhân?
Võ Tắc Thiên khổ sở nói:
- Thừa Ttự bị bệnh, Tam Tư cũng Bệnh rồi, Du Nghi đóng thành không chiến, Ý Tông nghe ngóng rồi chuồn, một A Đẩu không hơn không kém! Tất cả đều là kẻ bất tài a! Trẫm... thật sự rất muốn nâng đỡ Võ thị, trẫm... thật sự rất muốn Võ Chu kế thừa, muôn đời thiên thu! Nhưng...
Võ Tắc Thiên môi run rẩy, hồi lâu mới bình tĩnh trở lại, khóe môi bật ra một nụ cười khổ tự giễu, dùng thanh âm có chút trống rỗng nỉ non:
- Có lẽ, trẫm... thật sự hẳn là trả lại cho Lý thị rồi. Trẫm... không có lựa chọn khác lựa chọn, không có lựa chọn khác lựa chọn a...
Giải thích: A Đấu; kẻ bất tài; đồ vô dụng; đồ hèn nhát (con Lưu Bị, thời Tam Quốc bên Trung Quốc, ví với kẻ bất tài)