Say Mộng Giang Sơn

Chương 79 : Diệu thủ hồi xuân” khám xét

Ngày đăng: 20:46 18/04/20


Vài người trong phòng nghe được liền sững sờ, nhất là Giang Mẫu, xưa nay đã đụng phải bao nhiêu chuyện lớn, cho đến tận bây giờ cũng chưa bao giờ sợ hãi, bây giờ nghe Khương thần y nói như vậy, dường như Dương Phàm mắc phải tuyệt chứng sắp chết đến nơi, cả đám sợ đến biến sắc.



Khương thần y thao thao bất tuyệt mà nói:



- Vả lại sau khi bị bỏng, hỏa độc thâm nhập vào cơ thể, kẻ nhẹ thì bị thương tổn da thịt, phía bên ngoài vết thương sưng đỏ, đau, nóng như thiêu như đốt, kẻ nặng thì da thịt cháy thành…



Dương Phàm vội vàng cắt ngang lời của y nói:



- Khương thần y, tại hạ không bị bỏng, chỉ bị lửa cháy một chút, xém mi xém tóc mà thôi.



Khương thần y trừng mắt một cái quát to:



- Con nít ngu ngốc, là người biết hay ta biết? Cái này bị cháy bỏng có chỗ thấy, có chỗ không thấy, chỗ thấy thì bị cháy tổn ở bên ngoài, nhiệt độc phát tiết ra ngoài, da thịt thối rữa, nếu bị thương bên trong, nhiệt độc xâm nhập vào bên trong, làm hại phủ tạng, kẻ bị nhẹ thì nhiệt dịch từ bên trong chảy ra, tâm thần bực bội bất an, nhiệt làm miệng khô, nước tiểu ít hoặc không đi tiểu được, kẻ bị nặng thì không còn âm cũng chả còn dương, chỉ có chết.



Giang Mẫu bị dọa cho sững sờ sửng sốt, vội vàng nói với Dương Phàm :



- Tiểu Phàm, ngươi cũng không nên bướng bỉnh. Khương thần y là một trong bảy danh y của thành Lạc Dương ta, Khương đại Y sư lời nói sẽ không sai, ngươi mau để cho Khương thần y xem thật kỹ cho ngươi đi



Nói xong bà lại nhỏ giọng nói:



- Dù sao cũng không tốn tiền của ta.



Khương thần y vén tay áo lên, lộ ra hai cánh tay, hướng về phía sau lưng Dương Phàm cao giọng nói:



- Dương Qua, chuẩn bị khám và chữa bệnh!



Tên đồ đệ kia dạ một tiếng, để hộp thuốc xuống đuổi hết người ra ngoài:



- Đi ra ngoài, đi tất ra ngoài, sư phụ của ta phải khám và chữa bệnh rồi.



Giang Húc Ninh ngạc nhiên nói:



- Chúng ta chỉ ở một bên xem thôi, cũng không nói lời nào, sao cần đi ra ngoài.



Dương Qua giống như sư phụ của hắn trừng mắt ra vẻ ông cụ non nói:


- Không biết thương tích của Tiểu Phàm như thế nào?



Khương thần y ngạo nghễ tự đắc nói:



- Thương thế của hắn tất nhiên không nhẹ, tuy nhiên lão phu có “Diệu thủ hồi xuân”, thương tích nặng hơn nữa cũng không phải lo, lão phu đã để lại thuốc trị thương cho hắn, hộp trắng thoa ngoài da, thuốc trong hộp đen uống, mỗi ngày uống một lần, thoa một lần, nghỉ ngơi thật tốt, mười ngày nửa tháng sẽ lên da non, khỏi.



Khương thần y tay vuốt chòm râu ngẫm nghĩ một lúc lại nói:



- Ừ! Khi trở về lão phu sẽ cho Tiểu đồ đem Thủ Ô cao trị tóc đưa đến, mỗi ngày một liều thuốc, bảo hắn ăn cho đúng hạn.



- Thủ Ô cao?



Giang Húc Ninh ngạc nhiên, thật sự nghĩ không ra vị thần y thánh thủ này đang quan tâm đến vấn đề thương tích nghiêm trọng như vậy đột nhiên lại chuyển qua chuyện tóc, lông mi. Dương Phàm là một đại nam nhân, không phải là một cô gái, phải để ý tới tóc lông mi sao…



Khương thần y cũng không đợi nàng hỏi nữa, lại nghênh ngang đi ra hướng cửa sân, đồ đệ của hắn đi theo sát phía sau, hai người gia đinh ôm tráp đi ra cuối cùng, Thái Vân cô nương đứng ở cửa hướng vào bên trong nói một câu, ngày khác lại tới thăm… sau lại vội đi theo sau lưng Khương thần y ra ngoài.



Lên xe, Thái Vân vội vàng hỏi:



- Khương thần y, như thế nào?



Khương Nghiệp Thuần rung đùi đắc ý mà nói:



- Hình dạng của nó như cái chày, màu đỏ tươi. Đầu lớn như câu nấm, thân thẳng đứng, xem xét hình dáng, màu sắc của nó như rùa nằm sấp, bừng bừng như con ếch, khí lực cường tráng, thận thủy sung mãn, quả thật là vật rất hay.



Thái Vân cô nương nghe nói nhăng nói cuội, trừng mắt hỏi:



- Cái đó rốt cuộc tốt hay không tốt?



Khương Nghiệp Thuần nói:



- Hình dáng to lớn mạnh mẽ, khả năng tràn đầy, theo như phụ nữ mà nói, đương nhiên là một món đồ vật tuyệt hảo!



Thái Vân cô nương lúc này đã nghe hiểu tồi, liền nở nụ cười mà nói:



- Như thế này mà nói, Công chúa nhất định là ưa thích!