Say Mộng Giang Sơn
Chương 753 : Vuột thời cơ tiên cơ
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Mặc Xuyết nói chuyện, mọi người đã đang ngó chừng thần sắc của hắn biến hóa, cảnh tượng này ở trong mắt mọi người, đã không còn hoài nghi với lời nói của Dương Phàm nữa.
Đáng tiếc trong lòng Khắc Tư Thản đang hoảng loạn, căn bản là vì không rảnh suy xét người Đột Quyết đến tột cùng là từ chỗ nào mà nghe được tin tức này, gã còn muốn làm cứu vãn cuối cùng, hoảng sợ giải thích nói:
- Đây thật sự là một câu chuyện cười! Bản vu đi sứ là phụng mệnh Khả Hãn chúng ta, trước khi đi sứ, Khả Hãn chúng ta mới vừa dẫn binh rời khỏi U Châu, lại đi tấn công Đàn châu, không biết Khả Hãn là từ chỗ nào nghe nói lời đồn này?
Mặc Xuyết mút miệng rượu, thản nhiên nói:
- Các ngươi bị đánh bại ở Mã thành?
Khắc Tư Thản lại ngẩn ra, lúc này mới bắt đầu cảm thấy, đối phương đánh hơi được gì đó cũng không có gì là khó hiểu, gã vội tỏ bộ dạng bình tĩnh nói:
- Thắng bại là chuyện thường binh gia, ngẫu nhiên thất bại là chuyện rất bình thường, Khả Hãn là anh hùng, chinh chiến nửa đời, hẳn là hiểu được đạo lý này!
Mặc Xuyết cười ha hả, nói:
- Thì phải là có?
Khắc Tư Thản nhiên thong dong nói:
- Công thành bị nhục mà thôi, chỉ là thất bại nhỏ!
Tiêu Mục Mộc kiềm nén không được, phẫn nộ quát:
- Ngay cả Khả Hãn Lý Tận Trung các ngươi đều qua đời như thế, còn nói chỉ có chút thất bại nhỏ?
Khắc Tư Thản trợn mắt há hốc mồm, kinh ngạc phản bác:
- Ai nói Khả Hãn chúng ta qua đời như thế?
Mặc Xuyết cười lạnh nói:
- Ngươi dám nói, Lý Tận Trung còn sống?
Khắc Tư Thản tâm trí nhanh bình tĩnh trở lại, thấy không thể tiếp tục giấu diếm, đành phải kiên trì đến cùng nói:
- Vô thượng Khả Hãn quả thật...đã qua đời. Tuy nhiên...
Mục Ân ung dung nói:
- Ngươi rốt cục thừa nhận rồi! Hừ! Thân là Khả Hãn, nào có đạo lý đích thâm hãm trận công thành? Đang ở trung quân, còn chết. Ngươi dám nói một trận đó là là thất bại nhỏ?
Khắc Tư Thản nóng nảy, vội vàng biện hộ:
- Tuy rằng Khả Hãn chúng ta đã chết, cũng không phải chết ở Mã thành!
Mã Kiều liếc hắn, ngạo nghễ nói:
- Muốn đọ sức hay không?Ta cảm thấy hiện tại ta còn cao minh hơn so với ngươi năm đó một ít!
Dương Phàm cười nói:
- Vậy là được rồi! Ngươi lên, tử thương không tính, ta chỉ tính tốc độ, ta muốn xem ngươi trong thời gian bao lâu thì đánh bọn họ ngã! Tên có cái mào gà trên đầu kìa, trong miệng méo mó, đừng để hắn chết, ta thấy hắn là thủ lĩnh đấy.
Mã Kiều hưng phấn mà nói:
- Được! Xem ta!
Mã Kiều nói xong, rút đao ra khỏi vỏ, liền vọt tới người Khiết Đan.
Dương Phàm quay sang Cổ Trúc Đình nói:
- Ngươi chiếu ứng một chút!
Cổ Trúc Đình gật gật đầu, người nhẹ nhàng về phía trước, theo phía sau Mã Kiều, kiếm của nàng cũng không ra khỏi vỏ, chỉ di chuyển theo Mã Kiều, một khi có binh khí của người Khiết Đan phá vỡ phòng ngự của Mã Kiều thì tới bên cạnh gã, lúc này mới rút kiếm ra khỏi vỏ, chuẩn xác một chút, đẩy binh khí địch nhân ra, rồi lập tức lại thu kiếm theo đuôi Mã Kiều.
Mã Kiều thấy có người thay gã phòng hộ, xuất đao không hề cố kỵ. Loại đấu pháp này, gã dùng là đấu kỹ người giang hồ, ở trên chiến trường thiên quân vạn mã, loại công phu này tác dụng không lớn, mặc dù so với binh lính bình thường, loại quyền thuật này sẽ làm người sử dụng sức chiến đấu mạnh hơn một ít, nhưng không phải là phương pháp căn bản.
Nhưng trong trường này, đấu với mười mấy người Khiết Đan, vậy thì uy lực đại tăng rồi, Mã Kiều gào thét múa đao, giống như từng đạo tấm lụa bao quanh thân thể của gã, trong ánh đao lóe ra một đạo huyết quang, Dương Phàm ở phía sau đếm, khi đếm tới hai mươi chín, mười mấy người Khiết Đan đều bị đánh ngã xuống đất, hoặc chết hoặc bị thương, duy độc còn lại một mình Khắc Tư Thản Đại Vu!
Cổ Trúc Đình nhìn thấy hứng khởi, rút kiếm ra khỏi vỏ, một kiếm hoa lao đi, lông gà trên đỉnh đầu Khắc Tư Thản Đại Vu đỉnh liền bị chẻ thành mảnh vỡ, bay lả tả rơi xuống đất.
Lúc này, người Đột Quyết xem đủ náo nhiệt mới xông lên kéo hoặc nâng người Khiết Đan ra, rất nhiều người chăn nuôi Đột Quyết lớn tiếng trầm trồ khen ngợi đám người Dương Phàm, thán phục bọn họ dũng mãnh phi thường, rất nhiều người đàn ông thượng võ đều dựng ngón cái về phía Mã Kiều, Mã Kiều cầm huyết đao lau lên một người Khiết Đan, lúc này mới cho đao vào vỏ, dương dương đắc ý quay về.
- Ta nguyền rủa ngươi! Ta nguyền rủa ngươi!
Khắc Tư Thản Đại Vu chỉ tinh thông ngôn ngữ Khiết Đan và Đột Quyết, tức giận bập bạ bập bẹ mắng bằng tiếng Hán.
Xa xa một chiếc một xe ngựa lớn đi đến, Mặc Xuyết lạnh lùng nhìn một cảnh tượng này, Mục Ân ngồi ở bên cạnh ông ta, nói:
- Người Khiết Đan nếu ở Hà Bắc thật sự chiếm thượng phong, không nên thiếu kiên nhẫn như thế, xem ra, tình thế Hà Bắc chỉ sợ thật sự gây bất lợi cho bọn họ rồi!
Mặc Xuyết nhẹ nhàng buông xuống bức màn, thản nhiên nói:
- Đợi tin tức của Khắc Bỉ Khắc Lực rồi nói sau!