Say Mộng Giang Sơn

Chương 81 : Hoa rơi hữu tình

Ngày đăng: 20:46 18/04/20


Tiểu Đông cô nương có tình ý đối với hắn, trong lòng Dương Phàm biết rất rõ, người đối với hắn tốt, hắn liền đối tốt với người ta, người ta thích hắn, hắn tất nhiên cũng thích người ta, nhưng thích và yêu là hai chuyện khác nhau, không có chuyện người ta chỉ cần yêu hắn, hắn sẽ yêu đối phương. Hắn đối với Tiểu Đông cô nương thật sự không có cảm giác.



Nhưng mà Tiểu Đông cô nương tình cảm thắm thiết, làm cho hắn cảm thấy thiếu nợ tình cảm của đối phương, không tránh được có chút chột dạ, e sợ. Nghe nói nàng đến không biết đối mặt thế nào, chỉ lựa chọn tốt nhất là trốn tránh. Thật ra thì đây cũng là một cách thức không uyển chuyển.



Cửa nhẹ nhàng mở ra, Tiểu Đông cô nương bước chân nhẹ như mèo, nhẹ nhàng đi đến, mặc dù với nhĩ lực của Dương Phàm, không chú ý nghe thì cũng không nghe thấy. Nàng đi trên đường luôn là như vậy, nhẹ nhàng giống như là lo sẽ giết chết kiến vậy.



- Nhị lang, Nhị lang…



Tiểu Đông rõ ràng là muốn hắn tỉnh lại, nhưng lại như sợ hắn tỉnh lại, cho nên âm thanh nho nhỏ. Dương Phàm nhắm hai mắt, cố gắng duy trì hô hấp ổn định để khỏi bị nàng phát hiện ra mánh khóe.



Bên giường hơi hơi trầm xuống, Tiểu Đông ngồi xuống bên giường. Dương Phàm vẫn “Hôn mê bất tỉnh”.



Một lát sau, vang lên giọng nói của Tiểu Đông cô nương xa xôi:



- Ngươi nha, ngươi được phái đi làm việc thì làm cho xong việc, khoe anh hùng cái gì chứ, ngươi nói nếu ngươi thật sự có mệnh hệ gì, quan phủ người ta có thể quản ngươi cả đời sao? Tuổi trẻ sức lực dồi dào đấy, không biết yêu quý bản thân mình chút nào.



Dừng một chút, âm thanh cẩn thận lại vang lên:



- Ngươi không tỉnh dậy cũng tốt, nếu không ta thật đúng là xấu hổ nói chuyện với ngươi. Ôi! Người ta biết dáng vẻ của mình rất bình thường, a nương lại đặc biệt gay gắt, nhà của ta chỉ có thể cho con rể ở tại nhà đấy. Nhị lang, một nam tử xuất xắc như vậy, làm sao có thể…



Ta biết thật ra từ lúc bắt đầu đã biết là không có có cái phúc trở thành vợ chồng với Nhị lang. Nhưng trong lòng một khi đã thích một người, thì chính là thích, người ta thật sự không nghĩ ra phải có nhiều đạo lý như vậy mới có thể thích hoặc là không thích…



Hai hàng nước mắt trong veo nhẹ nhàng đọng trên bờ mi của nàng, lúc nàng khóc, âm thanh cũng cẩn thận đấy. Tiểu Đông nhẹ nhàng, không một tiếng động, dùng mu bàn tay lay nước mắt trên má, cúi đầu mà nói:



- Nhị lang nghỉ ngơi nhiều đi, hôm khác nếu rảnh rỗi ta lại tới gặp ngươi.




Dương Phàm gật gật đầu nói:



- Ừ! Miêu Thần Khách này là người ở đâu?



Triệu Du nói:



- Miêu Thần Khách này là tiến sĩ đầu tiên đời Cao Tông Càn Phong, sau khi đậu tiến sĩ liền được bổ nhiệm làm Tào Tham Quân Sự trợ giúp cho phủ Chu Vương. Vị Chu Vương này là Lý Hiển con thứ ba của đương kim Thiên Hậu, bây giờ bị đi đày ở Phòng Châu.



Triệu Du tất nhiên là bỏ ra nhiều công sức để điều tra, lại nói tiếp vô cùng lưu loát:



- Về sau, Miêu Thần Khách thăng chức làm môn hạ của Tỉnh Khởi Cư Lang, sau lại được thăng tới chức Trứ Tác Lang kiêm học sĩ Hồng văn quán, con đường làm quan coi như thuận lợi, thực sự quyền chức cũng không to. Nhưng ba năm trước đây…



Triệu Du trên mặt lộ ra một thần sắc cổ quái, chậm rãi nói:



- Ba năm trước đây hắn đột nhiên mất tích không có tin tức gì, mỗ nhờ vả rất nhiều người hầu, bằng hữu trong nha môn, không ngờ chả có một ai biết tin tức gì. Chuyện rất buồn cười là khi mỗ hỏi, không ngờ bọn họ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới bừng tỉnh ngộ, xem ra nếu không phải là mỗ hỏi tới, người này cứ như là bị bọn họ quên tiệt vậy…



Dương Phàm hơi hơi nhăn đầu lông mày hỏi:



- Chuyện này là như thế nào?



Triệu Du nói:



- Cái này có nghĩa là hắn từng bước, từng bước mất hút trên quan trường.