Say Mộng Giang Sơn
Chương 774 : Kim thiền thoát xác
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Vượt qua Phục Ngưu quan, ra cửa Lỗ Dương quan, một đoàn “gánh xiếc thú” khổng lồ đang từng bước đi về phía nam, họ đang đi hướng về phía Nam Dương
Dương Phàm, Bách Kỵ và người của Nội vệ đã trà trộn vào trong đội ngũ của gánh xiếc này.
Hôm đó, sau khi đã xuất cung, đoàn người Dương Phàm đầu tiên là theo chân Đại sư Như My đi thẳng đến một tòa nhà ở nam thành, đến đây mới chỉnh đốn lại hàng ngũ, từ cửa bên tách ra hợp với một đội ngũ khác đang chờ ở đó từ lâu, ra khỏi cửa Định Đỉnh, thẳng về phía nam mà đi.
Đội ngũ nhỏ này là một đội gánh xiếc thú, lấy việc biểu diễn ngệ thuật làm việc chính, bầu gánh chính là vị đại sư ảo thuật mà lúc đầu ở “Thừa Tự Đường” từ Trường An được mời vào Lạc Dương
Lúc đầu, Dương Phàm còn muốn mời ông ta ra mặt để vạch trần ba kẻ giả thần giả thánh mánh khoé bịp người là lão ni Hà Nội, Thập Phương đạo nhân và người Hồ Ma Lặc, không nghĩ là một mồi lửa của Tiết Hoài Nghĩa khiến cho Võ Tắc Thiên tức giận vô cùng, bởi vậy sự giận giữ lan sang bản thân lão ni Hà Nội từng ba hoa biết cả trong quá khứ và tương lai, đã hạ thủ với cả ba kẻ giả thần giả thánh kia.
Đến lúc này thì không cần Dương Phàm ra tay nữa, Khương công tử dựa vào mấy cái danh nghĩa thần thánh để mở ra một cửa hàng lớn kinh doanh, bởi vì sự suy sụp của ba kẻ giả thần giả thánh đã bị triều đình tịch thu. Khương công tử lại trở nên suy sụp ở Bắc thượng, bị Dương Phàm giết chết ở Hổ Lao quan, vị đại sư ảo thuật này không thể dùng được nữa.
Sau đó Dương Phàm đã trả cho y một khoản tiền bồi thường, không có dàng buộc gì với hành động của y nữa. Y dùng khoản tiền này thuê một số người và một số đồ đệ làm xiếc ở Lạc Dương. trong lúc có các kỹ gia dịu dàng ở ba phía bắc, tây, nam của thành. tiết mục biểu diễn của bọn họ rất được quan tâm.
Song, bọn hắn đã chờ đợi được một năm ở thành Lạc Dương rồi, sự đổi mới các tiết mục không thể nhanh như thế, bởi vì không có những tiết mục mới nên việc làm ăn cũng dần dần kém đi, bọn họ đang tính đổi sang một nơi khác làm ăn. Dương Phàm muốn tìm một số nơi dễ thấy cho bọn họ đi tiếp Phòng Châu, liền nghĩ đến bọn họ.
Hai bên như đã hiểu ý nhau, nghe nói chỉ cần có Dương Phàm dẫn những người này đi cùng, hơn nữa là đi Phòng Châu thì dọc đường toàn bộ việc ăn, mặc, dừng chân đều do Dương Phàm bao hết. Ngoài ra, hắn phải trả một khoản tiền, vị bầu chủ kia cũng không hỏi hắn là những người này rốt cuộc có căn nguyên gì, vui vẻ mà trả lời ngay, thế là những người của Dương Phàm đã trở thành thành viên của đoàn ảo thuật.
Đoạn đường tiếp tục này sẽ đi qua Nam Dương, Đăng Châu, Hợp Thành. Đội ngũ đông đảo như thế, khi đi qua những thành trì đó, nếu như ngay cả một lần biểu diễn cũng không có, thì coi như là người khác đã không phát hiện ra, thì “Thừa Tự Đường” cũng sẽ giật mình phát hiện thấy tông chủ đã "Trốn nhà" chắc chắn đã phát hiện dị thường của bọn hắn, thế là Dương Phàm chỉ có thể bất đắc dĩ mà cho phép lão bầu gánh này biểu diễn một phen ở tòa thành đi qua này.
Khi Dương Phàm đi, đã giao cho Tiểu Man bức thư mật mới viết, Dương Phàm còn dặn nàng phải đợi khi chạng vạng mới gửi đi, đợi cho mặt trời chiều đã ngả về tây, tiểu Man mới đem thư giao cho “Thừa Tự Đường” phái người phụ trách bảo vệ ở phủ Dương, người đó xem xong thư mật lập tức phái người đến trước cửa cung báo tin cho Nhâm Uy.
Nhâm Uy mang theo vài tên thị vệ đang chờ mỏi mắt ở trước cung thành, hoàn toàn không biết Dương Phàm đang nghênh ngang rời đi trước mặt y từ lâu rồi, đến Dương phủ chuyển lời nhắn thì Nhâm Uy mới biết được Tông chủ đã thả bồ câu rồi.
Dương Phàm thấy Cổ Trúc Đình muốn có hành động gì, vội vàng ngăn nàng lại bằng ánh mắt.
Ở địa phương nhỏ bé không được có ai gây án mạng lớn, đánh công sai, chuyện này cũng đủ để trở thành sự kiện lớn gây chấn động trong làng xã, nếu hôm nay bọn họ xếp chồng những công sai này ở đây, lập tức trở thành người nổi tiếng của địa phương, sợ là sẽ không thể đi tiếp được nữa.
- Chuyện gì đã xảy ra?”
Dương Phàm lại hỏi mấy người Bách Kị gây ra chuyện kia, trong mấy người Ngụy Dũng là lớn tuổi nhất, chính Dương Phàm hỏi hắn đấy, Ngụy Dũng còn chưa trả lời, một người lính giơ yêu đao lên quát:
- Câm miệng, không được nói chuyện, về nha môn nói tiếp!
Dương Phàm bất đắc dĩ, đành phải buồn buồn mà nhịn miệng, để cho những tên lính này áp tải về nha huyện
Trong những người bọn họ, không cần nói Dương Phàm và Ngụy Dũng là viên quan kinh thành, cho dù là một thị vệ Bách Kỵ bình thường, một Mai Hoa nội vệ bình thường, cũng có thể dọa được những tên quan lính ở địa phương nhỏ này đến đái ra quần, nhưng bởi trên người bọn họ đang có sự việc cần giải quyết, không thể dễ dàng bại lộ thân phận.
Không thể bại lộ thận phận ở nơi khác, ở Phòng Châu thì càng không thể rồi, người trong Bách Kỵ bí mật xuất hiện ở Phòng Châu là ý như thế nào? Nơi này lại giam giữ một vị hoàng tử nữa, hai việc chắc có liên hệ, e rằng chân tướng sự việc sẽ bị người thông minh phát hiện ra ngay. Dương Phàm đành phải tính toán kỹ lưỡng, đợi cho mọi việc rõ ràng ngọn nguồn rồi mới tính tiếp.
Đoàn người bọn họ bị áp giải đến phía sau của nha môn huyện Lăng Phòng, cũng không mời Huyện thái gia thăng đường thẩm vấn, liền bị đưa thẳng đến đại lao, đại lao của huyện không lớn, tất cả chỉ có bốn phòng giam, phạm nhân cũng không nhiều, trong phòng giam ở phía trong nhất đang giam hai người tóc tai bù xù, hình dáng tiều tụy của một lão năm mươi tuổi.
Sáu người Dương Phàm cùng bị nhét vào một phòng giam, tên cai ngục khóa trặt cửa phòng giam rồi nghênh ngang rời đi.
Dương Phàm lúc này mới chút cơn bực tức, đưa ánh mắt nhìn mọi người, lạnh lung mà hỏi:
- Ai có thể nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?