Say Mộng Giang Sơn

Chương 790 : Không ngờ

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Ra khỏi huyện Trúc Sơn, dọc theo đường Thủy Trúc thẳng lên phía bắc, một mạch đến Ung Sơn gần Cốc Thành.



Đợi cho trời sáng hẳn, đoàn người Dương Phàm đã rời khỏi Hoàng Trúc Lĩnh mười dặm, người mệt mỏi rã rời, mồ hôi ướt đẫm.



Dương Phàm cố ý lựa chọn tuyến đường này, phía trước không có thôn trấn, sau khi đợi cho người kiệt sức, ngựa hết hơi, bọn họ liền quẹo vào một khe núi, trên cỗ xe ngựa chở Lư Lăng Vương còn có mấy túi đồ lớn, lúc này chiến mã nghỉ ngơi, lấy ra, đổi quần áo, để Cổ Trúc Đình hoá trang cho mọi người.



Yếm trên chiến mã cũng đã giải rồi, trang phục dạ hành trên người cũng thay đổi bằng thường phục lữ hành đường dài, đoàn người không muốn làm người khác chú ý, dịch dung nữ thị vệ thành nam nhân, cũng sẽ không quá thu hút người khác.



Trong gấp gáp, Cổ Trúc Đình cũng không có khả năng dịch dung tinh tế đối với mọi người, phải biết rằng lúc trước nàng dịch dung cho Dương Phàm, lần đầu tiên ước chừng mất hai canh giờ, về sau mỗi lần tân trang cũng phải mất gần nửa canh giờ, hơn hai mươi người này, nào có thời gian để làm tỉ mỉ từng người một chứ.



Cửu Thái Nhi một đường cưỡi ngựa, ngay từ đầu lo lắng đề phòng, cả người cơ thể đều căng thẳng, chạy trốn lâu, phát hiện cũng không có gì nguy hiểm, nhưng thật ra cảm giác thuận gió này khá tốt, vì thế buông lỏng thân thể và tâm tình, hưởng thụ tư vị mới mẻ chưa từng cảm nhận này.



Một đường tới đây, cảnh sắc khác hẳn trên Hoàng Trúc Lĩnh nhất nhất đập vào mắt của nàng, mỗi một loại đều hết sức mới mẻ, mà ngay cả chiếc xe giật dây dày đặc kia, không biết cất giấu nhân vật gì trọng yếu hoặc là đồ vật gì, nàng đều có chút hăng hái quan sát thật lâu, đối với chiếc xe một đường xóc nảy nhưng sau đó lại chuyển động như thường, cũng không làm cho nàng mất đi hứng thú và cảm giác mệt mỏi.



Sự từng trải đặc biệt, khiến cho nàng trưởng thành hơn so với các thiếu nữ cùng lứa tuổi, nhưng ở phương diện khác, kiến thức của nàng lại không bằng đứa trẻ lên ban, bởi vì từ lúc nàng xuất thế đến hiện tại, căn bản chưa từng thấy những thứ kia.



Cổ Trúc Đình đang trang điểm lại dung mạo cho một vài nữ thị vệ, Dương Phàm đầu tiên là tiến đến chỗ xe ấy, cùng người trong xe bí mật đã nói những gì, sau đó liền tránh sang trong rừng, thay trang phục võ phục, trên người mặc thường phục rất bình thường.



Lúc này vẫn chưa đến lượt Cửu Thái Nhi dịch dung thay đổi trang phục, nàng đang không có việc gì ở trên sườn núi hết nhìn đông tới nhìn tây. Hành động của đám người Dương Phàm nơi nơi đều lộ ra vẻ kỳ quái, đến nỗi khiến cho Cửu Thái Nhi bắt đầu hoài nghi bọn họ không là một đám đại đạo Giang Dương.



Tuy nhiên nàng chỉ có điều tò mò mà không hề sợ hãi, hoàn cảnh vị trí hiểm ác của nàng khiến nàng luyện được một loại bản lĩnh, người khác lòng mang thiện ý hay là lòng mang điều ác đối với nàng, nàng bình thường đều có thể cảm giác được. Có lẽ, thái độ một người hai người nàng sẽ nhìn lầm, nhưng nhiều người như vậy đối với nàng có ác ý hay không, nàng vẫn có thể đủ xác định đấy.



Bởi đó, chỉ cần không có ác ý đối với nàng, như vậy đối phương là đảm nhiệm thân phận như thế nào nàng cũng sẽ không để ý, mặc kệ đối phương là ai, mặc kệ đối phương là thân phận gì, mặc kệ đối phương mang nàng đi nơi nào, còn có địa phương nào khiến cho nàng phiền chán hơn so với việc nàng bị vây cư ở Hoàng Trúc Lĩnh chứ?



- Ôi!


Một đám nữ nhân liên tục đồng ý, Vi thị vô cùng lo lắng đưa ánh mắt nhìn phía núi xa ngoài cửa sổ, trong lòng yên lặng cầu nguyện: "Trời xanh phù hộ, khiến Vương gia bình an đến kinh đi, ngàn vạn lần không nên bị bọn họ phát hiện, ngàn vạn lần không được xảy ra biến cố gì, tín nữ Vi thị thành tâm cầu xin thần minh!"



****



Dương Phàm mang theo Cửu Thái Nhi đi đến bên Cổ Trúc Đình, Cổ Trúc Đình đang bôi trét trên khuôn mặt của Lan Ích Thanh, dùng thủ pháp khá đơn giản thì không thể nào biến một nữ tử có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần biến thành nam nhân được, Cổ Trúc Đình cũng chỉ là muốn khiến cho dung mạo của các nàng bình thường một ít, trung tính một ít như vậy đủ rồi.



Nhiều kỵ sĩ như vậy bảo vệ cầm giữ một chiếc xe ngựa nào đó, cho dù toàn bộ là nam nhân cũng sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác, nếu vẫn chưa có người nào tra tìm bọn hắn, như vậy cũng chỉ gây chút tò mò cho mọi người, sẽ không hỏi đến rất nhiều. Nếu đã có người đang tra tìm bọn hắn, bọn họ như vậy mục tiêu là rất rõ ràng đấy.



Dương Phàm hỏi:

- Cổ cô nương, còn mấy người nữa?



Cổ Trúc Đình chuyên chú bận rộn, không quay đầu lại, chỉ có đáp:

- Nhanh thôi, còn một người nữa thôi. Sau đó ta sẽ tân trang cho Lư tiên sinh.



"Lư tiên sinh" là cách xưng hô của bọn họ đối với "Lư Lăng Vương", Dương Phàm vui vẻ nói:

- Được, lát nữa ngươi cũng giả dạng cho Cửu Thái Nhi một chút, làm cho nàng dọc theo đường đi không cần thu hút quá là tốt rồi.



Lúc Dương Phàm nói chuyện với Cổ Trúc Đình, Hoàng Húc Sưởng canh giữ ở bên cạnh xe nghe được trong xe có tiếng gọi, tiếp cận đến hỏi, Lư Lăng Vương Lý Hiển trong xe nói:

- Ta muốn xuống xe đi tiểu tiện.



Hoàng Húc Sưởng nghe xong vội vàng xốc lại màn xe, buông chân đạp, Lý Hiển xoay người từ trong xe đi ra, Hoàng Húc Sưởng vội vươn tay nâng, giúp đỡ Lư Lăng Vương xuống xe, muốn đưa ông đi trong rừng đi vệ sinh.



Lý Hiển xuống xe, thân hình vừa mới đứng lại, sống lưng thẳng, ngẩng đầu nhìn lên, liền vừa lúc chạm vào ánh mắt của Cửu Thái Nhi. Cửu Thái Nhi đã thấy được ông, đang cứng họng, trợn mắt há hốc mồm. Lý Hiển vừa thấy Cửu Thái Nhi, lập tức như gặp quỷ kêu lên:

- Khỏa Nhi?