Say Mộng Giang Sơn
Chương 792 : Tranh cãi không khoan nhượng
Ngày đăng: 20:59 18/04/20
Dương Phàm khóe miệng hơi cười lạnh, nói:
- Không sai! Ta đã lừa ngươi, ta lừa gạt ngươi mục đích lên núi và thân phận của ta, nguyên nhân ngươi rất rõ ràng. Nhưng ngươi vì sao gạt ta?
Trên khuôn mặt xinh đẹp vô song của Lý Khỏa Nhi chụp xuống một làn sương lạnh, cười lạnh nói:
- Đúng! Ta đã lừa ngươi, ta lừa ngươi lừa đến đem thân thể của mình cho ngươi, cho nên Dương Đại Giáo Úy ngươi bị thiệt hại nặng rồi, có phải hay không?
Dương Phàm hồi hộp nhìn nhìn mọi nơi, thấp giọng nói:
- Nhỏ giọng chút, ngươi muốn cho tất cả mọi người đều nghe thấy à?
Lý Khỏa Nhi hất cằm lên, nói:
- Làm sao vậy? Ngươi sợ à? Ta là một nữ nhân còn không sợ mất mặt, ngươi là một nam tử hán lại sợ sao?
Dương Phàm hơi nhíu đôi mày lưỡi mác, trầm giọng nói:
- Ngươi không cần cố gắng dùng lời quấy nhiễu nói sang chuyện khác!
Lý Khỏa Nhi trừng đôi mắt to xinh đẹp oán hận nhìn hắn, nói:
- Vậy ngươi nói, ta đã lừa ngươi cái gì rồi?
Dương Phàm nói:
- Thân phận...
Lý Khỏa Nhi cướp lời nói:
- Ta đã vừa mới nói ra nguyên nhân, ngươi còn muốn ta lặp lại một lần nữa sao?
Suy nghĩ của Dương Phàm có chút bị loạn, hắn ngẫm nghĩ một chút, quyết định đem chỉnh câu chuyện từ đầu lại một lần, hắn thật sự bị cô gái như sương biến thành mây mù dày đặc, có chút tình huống làm cho mơ hồ.
- Ở trên núi, ngươi trúng rắn độc, ta cứu tính mệnh của ngươi, ngươi vì sao lấy oán trả ơn, trái lại muốn giết ta?
- Cứu ta không giả, nhưng ta tỉnh lại thì tay ngươi ở đâu? Ta làm sao biết ngươi đang lục lạo đồ vật này nọ hay là muốn chiếm đoạt ta? Ngươi lăng nhục ta, ta không nên giết ngươi ư? Oh... Đúng rồi đúng rồi, ngươi nói là vì lấy thù lao, bởi vì các ngươi là người tu đạo không muốn người ta nuôi dưỡng mà thành thói quen. Bây giờ biết thân phận của ngươi rồi, đây là lời nói dối đó? Ngươi nói, lúc ấy có phải thật sự ngươi đang chiếm tiện nghi của ta?
Lý Khỏa Nhi chợt tìm ra điểm đáng ngờ, dương dương đắc ý, từng bước từng bước tiến gần.
Dương Phàm lúng túng lùi hai bước, hắn sợ nhất chính là loại chuyện như thế này. Bởi vì việc khác lúc nói rõ ràng, mặc dù nói không rõ, luôn luôn với người thân của mình, bằng hữu của mình sẽ tin tưởng mình, luôn đứng ở bên ngươi. Duy chỉ có liên quan tới chủ đề phụ nữ, nhất là phụ nữ xinh đẹp, nói cũng nói không rõ được, càng tô vẽ kết cục càng đen.
Hai chân đạp bàn đạp, Dương Phàm lưng rắn rỏi, Lý Khỏa Nhi nhìn theo hắn đang đi thẳng về phía trước.
Lý Khỏa Nhi từ từ quay đầu, bên môi bỗng nhiên thoáng qua một chút xảo quyệt, cười đắc ý, cảnh tượng này, vừa đúng lúc đều rơi vào trong mắt Cổ Trúc Đình đang chỉnh trang dung mạo cho Lư Lăng Vương xong đến gấp rút mời quận chúa thay đổi trang phục. Cổ Trúc Đình hơi cau mày, lập tức bình tĩnh trở lại, thản nhiên nói:
- Quận chúa, mời thay quần áo!
****
- Da da da!
Vó ngựa nhẹ nhàng, một bộ lông ngựa đỏ thẩm dày đặc sáng lên, kể cả mấy kỵ thị vệ tiền hô hậu ủng cũng đã về lại Hoàng Trúc Lĩnh.
Lập tức ngồi trước là một Đại Hán mặc hoàng bào, đầu đội khăn gấp lại, mày rậm miệng rộng, dáng người khôi ngô, vai đeo trường cung, tiễn trong bầu lưa thưa cắm vài mũi tên, nhấp nhô theo thân ngựa tiễn trong bầu lay động không ngừng.
Trên đùi ngựa chở mấy con chim trĩ lông dài cực kỳ xinh đẹp, còn có mấy cái thỏ hoang và chuột trúc. Chạy nhanh theo ngựa, những con mồi trên mông bị chảy máu trên cổ nhẹ nhàng nhảy lên, dường như tất cả đều sống vậy.
- Lữ soái đã trở về!
- Giả thúc đã trở về!
Bên trong trại mọi người đều hướng về vị đại hán mặc áo bào màu vàng này chào hỏi, trong quân tướng sĩ hiển nhiên gọi hắn là Lữ soái, đám quân hộ ở chổ này hơn mười năm, quân doanh này sớm đã biến thành bán quân sự hóa dân cư sơn trại, phụ nhân đứa nhỏ coi hắn như người trong xóm nên xưng hô như nhau.
Giả Tinh ngồi trên lưng ngựa, ưỡn ngực chạm hàm râu quai nón, dương dương đắc ý gật đầu với mọi người mình gặp.
Hôm nay đi săn, thu hoạch khá phong phú, Giả Lữ Soái rất đắc ý.
Nhớ ngày đó, hắn cũng là một mãnh tướng trong quân, nếu không phải như thế, cũng sẽ không khiến hắn đảm nhận việc trông coi Lư Lăng Vương nặng nề như vậy, chỉ có điều qua nhiều năm sống an nhàn sung sướng như vậy, hơn nữa tuổi dần dần lớn, chung quy so những năm đó không được bằng, năm đó thân thể đùi kéo căng cứng rắn như bàn thạch, hiện giờ cũng đã dần dần thư giãn, bụng vốn dĩ bằng phẳng rắn chắc, hiện giờ cũng có sẹo lồi. Tuy nhiên, so với đại đa số bạn cùng lứa tuổi, Giả lữ Soái xem như một người đàn ông rất cường tráng, thoạt nhìn cũng khá có võ phong.
- Kêu Lưu gia nương tử đến, chúng ta ở trong trại này, tính ra thì cô nương kia trong việc nấu nướng món ăn thôn quê thì là ngon miệng nhất!
Giả Tinh kéo cương ngựa, giảm tốc độ, vuốt râu nói Binh phân phói:
- Nói Hạ đội trưởng tìm mấy người uống rượu với ta, còn có Khỏa Nhi nữa, món ăn thôn quê như vậy mà, thiếu giọng hát và điệu múa của nha đầu kia, uống rượu cùng với sắc đẹp, vậy rất là vô vị rồi. Người này phải nói là gì nhỉ? Đúng đúng đúng, xinh đẹp tuyệt trần, ha ha ha ha...!