Say Mộng Giang Sơn

Chương 795 : Bản tính con người?

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Võ Tam Tư cười ha hả, không còn nữa thái độ kiêu căng, đứng lên nói:

- Cũng khó cho hắn, thân thể bệnh như vậy, còn muốn báo tin cho ta.



Võ Ý Tông nói:

- Cái này chỉ là bởi vì hắn muốn ngươi cũng ra một phần lực, cũng không phải là hợp lại đối với ngươi có ý gì tốt.



Võ Tam Tư cười nói:

- Ta đây tự nhiên hiểu được, buồn cười thật, hắn không biết ta chẳng những sớm đã biết việc này, hơn nữa hành tung những người đó rõ như lòng bàn tay, hắn mã hậu pháo phóng nhưng trễ!



Nói tới đây, thần sắc Võ Tam Tư mãnh liệt, oán hận mà nói:

- Dương Phàm, uổng công bổn vương một tấm chân tình đãi hắn, thật không ngờ hắn làm ra chuyện như vậy, nếu như hắn có thể sống được trở về, ta nhất định tìm lý do, lấy tính mệnh hắn!



Võ Ý Tông uể oải nói:

- Chuyện nào có đáng gì? Hắn không phải muốn trở về quân ngũ sao? Nếu như hắn có thể thoát khỏi vòng vây, trở về kinh thành, ngươi điều hắn đến dưới trướng của ta, dùng không được ba ngày, ta tất có thể tìm lý do chém đầu hắn. Hắn không phải là nhân tình của Thái Bình sao, Thái Bình chính là chuyên môn khắc chồng đấy!



- Ha ha ha ha...



Hai người điên cuồng ngang ngược cười to một hồi, Võ Tam Tư vừa thu tiếng cười lại, trầm giọng nói:

- Ý Tông, đều sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? Lý Hiển ngàn vạn lần không thể còn sống trở lại kinh thành, một khi hắn trở về, ở trước mặt triều đình công khai lộ mặt rồi, muốn giết hắn không dễ nữa.



Võ Ý Tông ngạo nghễ nói:

- Ngươi yên tâm! Ta đã bày ra Thập diện mai phục, lại có tai mắt của ngươi ở bên trong, hắn là có chạy đằng trời!



- Tốt!



Võ Tam Tư dùng sức vỗ bờ vai của hắn, xúc động nói:

- Chỉ cần xử lý Lư Lăng Vương, hơn nữa Tương Vương cùng Võ thị ta lại thành xu thế thủy hỏa bất dung, cô mẫu không có lựa chọn nào khác, cũng chỉ có thể do Võ thị ta làm Thái Tử. Võ Thừa Tự kia là con ma ốm, ta xem hắn kéo dài không được bao lâu, đến lúc đó, hoàng Thái Tử ngoại trừ ta ra không còn có thể là ai khác, công lớn của ngươi, ta sẽ không quên. Chờ ta đăng cơ xưng đế, ngươi chính là đại nguyên soái, thay ta thống lĩnh binh mã cả nước!



Võ Ý Tông vui vẻ ôm quyền nói:

- Thần tạ ơn thánh nhân!




Dương Phàm không kìm nổi hỏi.



Tay Lý Khỏa Nhi nâng cằm lên, si ngốc nhìn những đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ, nhưng ánh mắt mơ màng, nói rằng suy nghĩ của nàng rõ ràng đã bay tới một nơi rất xa.



- Về sau, con mèo hoang kia huấn luyện tốt lắm, ta vui vẻ lại nhảy lại kêu, ta không tiếc công sức, ta tắm lông thật xinh đẹp đấy, ta còn bớt một sợi dây buột tóc màu hồng thắt trên cổ của nó, dẫn nó ra ngoài chơi...



Lý Khỏa Nhi nói tới đây, thanh âm đột nhiên lạnh xuống, nâng cằm lên dịu dàng song chưởng cũng thu hồi lại, nắm thành quyền, móng tay đâm thật sâu vào lòng bàn tay:

- Nhưng cái con mèo hoang kia vong ân phụ nghĩa, không ngờ nó cắn ta, nó đột nhiên cắn ta, ta đối với nó tốt như vậy, nó lại có thể cắn ta!



Lý Khỏa Nhi khống chế không nổi, thân thể run lên nước mắt rơi lã chã.



Dương Phàm nhíu nhíu mày, nói:

- Ngay cả mèo nhà được sinh ra cũng có lúc phát dã thú, huống chi là một con mèo hoang, ngươi không hiểu chuyện sức mạnh của súc sinh là cái gì sao?



Lý Khỏa Nhi đột nhiên quay đầu trừng mắt nhìn hắn, có chút mãnh liệt, có chút ác khí, ánh mắt như vậy hiện tại trên mặt một thiếu nữ, hơn nữa là một gương mặt trong sáng xinh đẹp không tỳ vết, như thể là thân hình thiên sứ rồi đột nhiên bị ác ma làm mất hồn, ngay cả Dương Phàm nhìn cũng phát lạnh trong lòng.



Lý Khỏa Nhi trừng mắt nhìn Dương Phàm, gằn từng tiếng mà nói:

- Ta đối với những đứa nhỏ trong trại tốt lắm, bọn họ sao đối xử ta như thế? Ta không làm gì được bọn họ, ta nhẫn nhục! Cái con kia mèo, ta đối với nó rất tốt, so với cha mẹ ta còn tốt hơn, nó lại là thế nào đối với ta? Ta còn phải nhẫn nhịn à? Dưới gầm trời này, thực sự ta vĩnh viễn chịu uất khuất sao?



Dương Phàm vừa mới thấy nàng trong bộ dáng đau buồn mà không giúp được, trong lòng còn dâng lên một cảm giác thương hại, nhưng đối với nàng giờ phút này vẻ mặt cùng tâm chí nàng biểu hiện ra ngoài, nhưng lại có bất mãn của bản năng:

- Đây chỉ là một con súc sinh, có thể thuyết phục được sao?



Lý Khỏa Nhi nói:

- Không thể thuyết phục đấy, vậy không cần nói rõ, làm cho nó sau đó biết hối hận biết sợ là được rồi!



Dương Phàm cau mày nói:

- Ngươi làm thế nào khiến nó hối hận khiến nó sợ?



Lý Khỏa Nhi nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi gợi lên một nét cô độc kì dị, rất đẹp, nhưng không phải cười khẽ, không phải quyến rũ, không phải sung sướng cũng không phải giọng mỉa mai, cái loại cảm giác này không nói ra được nét kì dị, đẹp đẽ kì dị, giống như một con mèo nó dùng chân trêu đùa sau một lúc lâu con chuột rốt cục nuốt vào bụng đi, thích chí ợ một cái... !