Say Mộng Giang Sơn

Chương 800 : Trăng tối gió cao

Ngày đăng: 20:59 18/04/20


Hứa Lương khiếp sợ nói:

- Ai có thể là nội gián? Nhất định là người của Nội vệ, phụ nữ là không đáng tin nhất!



Hoàng Húc Sưởng là người của Bách Kỵ, cũng có một loại tin tưởng và bênh vực bản năng đối với người Bách Kỵ, vội nói:

- Đúng, nhất định là người Nội vệ, những người Bách Kỵ chúng ta đều là những huynh đệ đã từng vào sinh ra tử, làm nội gián, hại chết Lư Lăng Vương, thì huynh đệ chúng ta đều không sống được, không có ai tự hại huynh đệ nhà mình như vậy!



Dương Phàm chậm rãi nói:

- Nội gian là ai, hiện giờ ta cũng không biết, trước khi chưa xác định được là ai, thì mọi người đều khả nghi, chúng ta không nên vì ấn tượng ban đầu mà phán xét, sẽ làm chúng ta phán đoán sai!



Hoàng Húc Sưởng cà Hứa Lương từ từ tỉnh táo trở lại, trả lời “vâng”.



Dương Phàm trầm giọng nói:

- Chuyện tối nay chúng ta ứng phó trước, sau đó, chúng ta phải làm một chuyện quan trọng nhất, chính là bắt được nội gián, nếu không chúng ta đừng mong sống được về đến kinh thành, càng đi về phía bắc, sẽ càng nguy hiểm hơn. Cho nên, từ bây giờ, mọi hành động của chúng ta, ta chỉ nói cho vài người đáng tin cậy các người biết.



Hứa Lương thắc mắc:

- Nếu Giáo úy phát hiện có nội gián thì vì sao có thể xác định hai người chúng ta là đáng tin cậy nhất?



Dương Phàm nói:

- Rất đơn giản, bởi vì trên cả đoạn đường, hai người đều không rời Lư Lăng Vương một tấc, bao gồm cả thời gian ta tách khỏi các ngươi đi truy binh, nếu các ngươi chỉ cần có ác ý với Lư Lăng Vương thì đã sớm hạ thủ rồi.



Dương Phàm giơ ngón tay, suy nghĩ từng người một:

- Hai cô nương Cao Oánh và Lan Ích Thanh ta có thể tin được, lúc trước chính là hai cô nương này đỡ Lư Lăng Vương từ trên núi xuống, nếu các nàng muốn gây bất lợi cho Lư Lăng Vương thì sớm đã xuống tay rồi.



Lúc đó có vài thị vệ Bách Kỵ và Nội vệ bảo vệ đưa các nàng xuống núi, sau đêm nay, các ngươi viết danh sách cho ta, những người này cũng có thể tin được, nếu không chỉ cần bọn họ cố ý gây ra một chút tiếng động làm kinh động đến quân ở trên núi, chúng ta sẽ không thể dễ dàng thoát được.


Tên thủ lĩnh kia dáng người không cao, nhưng cực kỳ có uy lực, lưng dài vai rộng, to lớn như núi. Hơn nữa, điều khiến cho người khác chú ý hắn nhất chính là hàng ria mép cong như mui thuyền, dày đen như mực, nhìn lộ ra vẻ cực kỳ uy vũ, vũ khí người này dùng cũng cực kỳ hiếm thấy, trong tay cầm một đôi rìu bánh xe lớn, lưng rìu vừa dày vừa nặng, lưỡi rìu lóe hàn quang.



Người này họ Hoắc, tên là Hoắc Kỳ Lân, là đệ nhất võ sĩ trong phủ Võ Tam Tư, người này còn am hiểu về đô vật và giao pháp, năm đó ở trong quân đội rất nổi tiếng, đã từng tranh tài cùng với đô vật Sở Cuồng Ca, sau một chiêu liền bị đánh bại, sau khi được Võ Tam Tư nhìn trúng, thu nạp vào phủ.



Hoắc Kỳ Lân quay sang những người còn lại nói:

- Các ngươi tiến vào phía sau đông giao viện, lập tức chia nhau đi về các phòng, thừa dịp bất ngờ, giết những thị vệ ở đây, càng làm cho hỗn loạn càng tốt, Hoắc mỗ sẽ đưa năm người, tới thẳng chỗ người đó, lấy thủ cấp của hắn! Một khi thành công, ta và mọi người có thể hưởng vinh hoa phú quý, sau đó việc thăng quan tiến chức cũng dễ như trở bàn tay.



Hoắc Kỳ Lân trước đó đã nghĩ ra một cách rất thông minh đó là cho thuộc hạ ăn mặc như người Lương phủ, nhân cơ hội giả làm người đến đưa chăn đệm cho đám người Dương Phàm, đã tìm hiểu cách bố trí người ở đông giao viện, nên bây giờ sắp xếp từng người đều đâu ra đấy.



Đừng thấy Lương lão quản gia tuổi tác đã cao mà nghĩ đầu óc đã hồ đồ, nghe đến đó, trong lòng đã chợt lạnh đi, lão biết rằng nguy rồi, mặc dù lão không biết lai lịch những người này, nhưng nếu đã nói một khi việc này thành công thì sẽ được hưởng rất nhiều vinh hoa phú quý, thậm chí còn có thể được làm quan, là biết bọn người này tuyệt đối không thể có chuyện dung tha cho một người trong nhà mình sống sót.



Lương lão quản gia trong lòng thất kinh, lập tức thừa lúc bọn chúng đang bàn bạc, lặng lẽ tìm về phía cửa, chợt quay người lại, chạy ra bên ngoài, không ngờ Hoắc Kỳ Lân sớm đã nhìn thấy hành động của lão, Lương lão quản gia ra sức chạy, Hoắc Kỳ Lâm giơ tay, chiếc rìu trong tay hắn chợt biến thành một luồn ánh sáng mạnh mẽ, gào thét bay khỏi tay.



Lương lão quản gia chạy ra ngoài, còn chưa kịp há miệng kêu cứu, chiếc rìu đã bay tới, gào thét xẹt qua cổ lão, máu tuôn trào ra ngoài, chiếc rìu tiếp tục bay đi tới khi cắm vào một thân đại thụ ở ngoài sân, lão quản gia thi thể tách rời, ngã quỵ xuống vũng máu.



Hoắc Kỳ Lân cười lạnh một tiếng, lạnh lùng phân phó với thủ hạ:

- Người nhà này đã vô dụng rồi, giết tất cả đi!



Tên này hung hăng gật đầu một cái, xách đao đi thẳng tới sau nhà.



Hoắc Kỳ Lân dùng sức vung tay lên, nói:

- Xuất phát!



Lúc này đã có người chạy đến rút cây rìu, xách trở lại dâng lên trước mặt hắn, Hoắc Kỳ Lân nhìn máu chảy đầm đìa trên đó, dữ tợn cười một tiếng, sải bước đi ra ngoài!