Say Mộng Giang Sơn
Chương 821 : Lại thêm một kế
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Địch Nhân Kiệt đến đây, là phải có người dìu đến.
Đồng dạng làm khách Võ Thừa Tự, Võ Tam Tư, Ngụy Tri Cổ còn có Diêu Sùng lần lượt tiến lên hành lễ với quốc lão. Võ Tam Tư sau khi hành lễ, lại khó hiểu hỏi:
- Quốc lão, người bệnh tình như vậy, còn chạy đến Long Môn làm gì? Nơi đây đêm khuya phong hàn, bất lợi cho bệnh tình của người.
Địch Nhân Kiệt không để ý tới y, Diêu Sùng tự khắc gậy ông đập lưng ông đáp trả rằng Địch quốc lão vì bệnh lâu không khỏi, muốn dùng suối nước nóng điều trị thân mình. Địch Nhân Kiệt chỉ là bình tĩnh nhìn Lư Lăng vương, khẽ mỉm cười, trên mặt biểu lộ vui mừng.
Lư Lăng vương này tuy là do Cổ Trúc Đình giả trang, nhưng nàng vô cùng sùng kính vị quốc lão cả đời cực nhọc vì nước vì dân này, nàng nhanh chóng cho người dìu Địch Nhân Kiệt vào ghế trên, trịnh trọng vái lạy, bày tỏ tấm lòng sùng kính của mình. Những hành động thật tâm của nàng làm cho Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự tăng thêm tin tưởng vị Lư Lăng vương này mới là thật.
Địch Nhân Kiệt thân mình suy kiệt, gọi người lót đệm dựa sau lưng, nói chuyện vẫn như trước dùng rất nhiều sức lực, tuy nhiên lão cũng không cần nói quá nhiều, chỉ cần lão còn một hơi thở, dựa vào lai lịch cùng địa vị quốc lão, liền không người nào dám trước mặt lão làm càn.
Mắt thấy Lư Lang vương vô sự, Địch Nhân Kiệt có lẽ vì yên tâm mà trong lòng vui mừng, lại nói nhiều thêm vài câu. Tuy rằng thanh âm của lão rất nhỏ, nói cũng chỉ là vài câu khách sáo khi gặp Lư Lăng vương, Địch Quang Viễn nghe được lại vô cùng kích động, y nghĩ đến tin Lư Lang vương an toàn trở về khiến cho lão phụ vui mừng vì vậy bệnh tình trở nên tốt hơn.
Bữa tiệc tối hôm nay quy mô thật không nhỏ, lúc này đã có ba vị Vương gia, ba vị tể tướng, công chúa cùng quận chúa cũng đã đến, trên núi Long Môn thật sự là hoàng thân quốc thích, trọng thần quyền quý tề tụ đông đủ.
Chẳng qua, mọi người tới đều rất vội vàng, tiệc rượu cũng không có ca nhạc, vũ đạo. Khách nhân đến đây mỗi người đều có ý đồ riêng, ngoài hành lang thị vệ gươm kiếm sẵn sàng. Lư Lăng vương hai hông đều bị sưng tấy, đi đường rất khó khăn, Võ Thừa Tự mắc bệnh lao, thường sẽ khụ lên vài tiếng. Địch Nhân Kiệt ngay cả khí lực ho khan cũng không có, không khí tiệc rượu này sao có thể tốt lên được.
Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự trước khi Địch Nhân Kiệt đến, đã xác định thân phận của Lư Lăng vương, lúc này Địch Nhân Kiệt nhân vật quan trong nhất trong đảng phái của Lư Lăng vương cũng lê thân thể bệnh tật lên núi hộ giá, bọn họ không còn chút nghi ngờ nào. Mục đích đã đạt được, lại không có cơ hội xuống tay, bọn họ liền không còn hứng thú gì với tiệc rượu này.
Võ Thừa Tự hiện tại thầm muốn sớm rời khỏi, để bàn một đối sách với Võ Tam Tư. Cố gắng chịu đựng một lúc lâu, Võ Thừa Tự ho khan hai tiếng, nói với Lư Lăng vương và Thái Bình công chúa:
- Tiệc rượu hôm nay mọi người tề tựu đông đủ chúc mừng Lư Lăng vương an toàn trở về. Hiện Lư Lăng vương, bổn vương cùng Địch quốc lão thân thể không được khỏe, ta xem tiệc rượu cũng đã xong, không bằng sớm tan, mọi người ngâm suối nước nóng, sớm nghỉ ngơi.
Thái Bình công chúa khẽ mỉm cười, nói:
- Bổn cung cũng có ý này, lại không nghĩ tới Ngụy vương sẽ nói trước. A huynh, ta thấy huynh đường xa tới, đã có chút mệt mỏi, chắc trên đường không có nghỉ ngơi tốt, không bằng giờ tan tiệc đi.
Cổ Trúc Đình giả trang Lư Lăng vương vội vàng gật đầu, vuốt râu nói:
- Lời nói của Ngụy vương và Thái Bình công chúa thật đúng ý bổn vương, nếu mọi người đã tận hứng, mà quốc lão cùng Ngụy vương thân thể không khỏe, chúng ta không bằng…
Cổ Trúc ĐÌnh chưa nói xong, liền bị mật trận cười sang sảng cắt đứt.
Võ Tam Tư đảo mắt, lẩm bẩm:
- Không ngờ Trương Dịch Chi lại mang đến một đội Võ vệ lâm.
Võ Thừa Tự liếc hắn một cái nói:
- Như thế nào, trong Võ vệ lâm có người của ngươi?
Võ Tam Tư nhất thời nói lỡ, không khỏi cười gượng hai tiếng nói:
- Ngụy vương không cài người trong Võ lâm vệ sao?
Võ Thừa Tự cười khổ nói:
- Bỏ đi, đối đầu với kẻ địch mạnh như vậy, ta và người cũng đừng cố gắng nữa. ta nói thật là có! Nhưng vấn đề là, ta hiện không liên lạc được.
Võ Tam Tư không tin nói:
- Liên lạc không được? Người của ngươi, ngươi lại không liên lạc được?
Võ Thừa Tự ho khan hai tiếng, bực tức nói:
- Ngươi liên lạc được sao? Chẳng lẽ ngươi đường đường là một vị Vương gia lại tự mình đi thu mua một tên tiểu tốt? Tự mình đi gặp mặt bọn chúng?
Võ Tam Tư ngây ra "A a" sau một lúc lâu nói:
- Phải ha! Trong lúc nhất thời, ngay cả trong đội vệ quân đó có người của ta, ta cũng không thể liên lạc được!
Trong lòng Võ Thừa Tự hung hăng mắng y một câu "Ngu xuẩn", chậm rãi nói:
- Lúc này tuy không thể dùng được nội gián của chúng ta, tuy nhiên… chúng ta cũng không hẳn là không còn cơ hội, cơ hội…ít nhất còn có một lần, về phần thành công hay thất bại còn phải nghe theo mệnh trời!
Võ Tam Tư hai mắt sáng ngời, vội vàng hỏi:
- Ngươi có cách?