Say Mộng Giang Sơn

Chương 87 : Hắc Sơn lão yêu

Ngày đăng: 20:46 18/04/20


Khi Dương Phàm trở lại phường Tu Văn, vì hôm nay là một ngày mưa nên trong phường chẳng có mấy bóng người qua lại, ngay cả đến mấy tiệm ăn vặt cũng vắng tanh vắng ngắt. Chủ của mấy tiệm đó đã vào nhà trong nghỉ hết nhưng vẫn chưa cất biển hiệu đi, đợi sau khi mưa tạnh thì sẽ tiếp tục kinh doanh.



Nhưng khi Dương Phàm về tới trước cửa nhà thì trông thấy một chiếc xe với bốn con tuấn mã lặng yên đứng gặm bó cỏ được thắt bên cổ chúng. Phu xe ngồi trên xe, mình gã vận chiếc áo tơi, từng giọt nước mưa đang rỏ ra từ chiếc áo ấy.



Dương Phàm nhận ra đây là chính là gã phu xe Xa Bả Thức của Thái Vân cô nương, bèn gật đầu với gã. Người kia vẫn ngồi lặng yên không hề nhúc nhích, trông xa chẳng khác nào một pho tượng.



Dương Phàm cười cười, hắn biết người này vốn trầm mặc ít nói, và có lẽ cũng là do gã có chút kiêu ngạo nữa. Một người gã phu xe ngựa, cho dù là phu xe của một nhà quyền quý đi chăng nữa thì thực ra cũng không có tư cách gì để mà kiêu ngạo cả, ngược lại có rất nhiều người vốn dĩ hoàn toàn có thể ngẩng cao đầu kiêu ngạo trước mặt người khác nhưng lại luôn luôn giữ thái độ khiêm nhường, còn kẻ kiêu căng kia lại chính là bề tôi của họ, muốn thay chủ nhân mình tỏ ra kiêu căng tự phụ.



Dương Phàm không bận tâm tới thái độ của gã mà đẩy cửa bước vào, đi tới hành lang, hắn thu ô, giũ giũ cho bớt nước, đặt ô bên cửa rồi đẩy cửa bước vào. Thái Vân cô nương mình vận áo xanh đang ngồi trong phòng, nghe thấy tiếng cánh cửa mở ra thì vội vàng chạy ra đón.



-Bệnh của Nhị Lang đúng là đã tốt lên nhiều rồi. Trời mưa thế này ngươi còn muốn ra ngoài làm gì vậy?



Rồi nàng lại cười hi hi nói:



-Nhị Lang đã đi đâu vậy? Làm người ta đợi mãi.



Dương Phàm cười nói:



-Tiểu đệ cũng không biết tỷ tỷ sẽ tới, ở nhà một mình rảnh rỗi buồn chân buồn tay nên đi loanh quanh một lát cho khuây khỏa. Tỷ ấy, trời mưa lớn như vậy mà còn tới đây, hay là tớiđể cho đệ món gì ngon ngon đúng không?



Thái Vân hé miệng cười, nói:




Đó là hai cột đèn cao bằng nửa thân người, được trang trí bằng các hình hoa lá bằng đồng xanh, bên trên là những chú chim với muôn hình vạn trạng, con thì đang nghiêng mình rỉa lông, con thì đang ngửa đầu hót, con lại đang cúi đầu mổ, mỗi con có một dáng vẻ khác nhau, vô cùng sống động và bắt mắt. Ngọn nến được cắm trên đầu những con chim bằng đồng xanh đó, ánh sáng chiếu rọi cả căn phòng, sáng rõ chẳng khác nào ban ngày.



Một tấm bình phong ngăn căn phòng thành một chỗ ngủ, bàn trang điểm đặt ở một góc, các hộp nữ trang được xếp thành ba tầng, trong đó nổi bật nhất là những hộp châu báu màu tím. Chiếc gương đồng cao bằng thân người đặt ngay cạnh bàn trang điểm, lúc này đang phản chiếu hình ảnh của hắn. Dương Phàm cả kinh, vội vàng nhìn lại, phát hiện Thái Vân cô nương đã lặng lẽ lui ra.



Một giọng nói già nua khẽ cười nói:



-Tiểu lang quân, chàng đang lo sợ điều gì vậy?



Giọng nói này có vẻ như được phát ra từ phía sau tấm bình phong, bình phong này đã che mất nửa giường, từ chỗ đứng của Dương Phàm lúc này, hắn không thể nhìn rõ được toàn bộ chiếc giường. Dương Phàm thoáng chút do dự, rồi liều mình tiến lên thì trông thấy một mỹ nhân đứng tuổi đang ườn mình trên giường, cười khanh khách nhìn hắn.



Dương Phàm nhìn kĩ lại thì thấy người này đâu phải là một mỹ nhân đứng tuổi mà rõ ràng là một lão bà bà. Tuy tóc của bà ta đã được nhuộm đen, thân thể cũng được chăm sóc vô cùng cẩn thận nhưng những nếp nhăn đã hằn sâu trên khuôn mặt kia thì son phấn nào có thể che giấu được, chỉ là do ánh sáng mờ mờ tỏ tỏ của ngọn nến hắt vào tấm bình phong khiến cho nếu nhìn thoáng qua thì bà ta như trẻ đi hai mươi tuổi vậy.



Lão phụ nằm cho trên giường, tạo hình như một mỹ nhân đang ngủ, người chỉ khoác một lớp áo choàng mỏng mềm mại với ống tay áo rộng, bên trong hình như không mặc gì. Dương Phàm vội vàng cúi đầu xuống không dám ngẩng lên, hơi chắp tay nói:



-Tại hạ Dương Phàm bái kiến lão phu nhân, không biết lão phu nhân triệu kiến tiểu tử là có việc gì?



Lão phu nhân đang tươi cười, nghe hắn gọi một tiếng “Lão phu nhân” như vậy thì rất là không hài lòng, bà ta nhìn đánh giá Dương Phàm một lượt, trông thấy dung mạo anh tuấn bất phàm của hắn, cơn tức giận của ả dường như cũng nguôi ngoai đi phần nào. Ả nở nụ cười quyến rũ, dịu dàng nói:



-Tiểu lang quân, bệnh tình đã đỡ hơn nhiều chưa?