Say Mộng Giang Sơn

Chương 836 : Vụ tai tiếng ôm hôn nhau

Ngày đăng: 21:00 18/04/20


Vốn dĩ thích, hơn nữa nhu cầu quyền lợi, Lý Khỏa Nhi đối với hắn càng thêm thích, nhìn bộ dáng câu nệ của hắn, Lý Khỏa Nhi phì cười, nhẹ nhàng khoác tay hắn, ghé vào tai hắn dịu dàng nói:

- Ngươi làm gì thế, người ta cũng không phải cọp ăn thịt người. Coi ngươi bộ dạng như vậy, lúc trước bắt nạt người ta, sức mạnh long tinh hổ mãnh đó đi đâu mất rồi?



Lý Khỏa Nhi nói tới đây, đột nhiên đuôi lông mày đỏ bừng một chút ý xuân. Trong lòng Dương Phàm căng thẳng, khẩn trương nhìn mọi nơi, thận trọng báo nhắc nhở:

- Quận chúa ngàn vạn lần nói cẩn thận, nếu chẳng may bị người khác nghe được, ngươi và ta, đều là không hay cho lắm.



Khỏa Nhi ngà ngà say, không sợ chút nào, gắt giọng:

- Ngươi không sợ làm, còn sợ nói sao?



Dương Phàm có chỗ khó nói, lúc trước hắn chỉ nghĩ đây là một cô gái nông thôn xinh đẹp, với thân phận của hắn, chiếm một cô gái nông thôn chẳng có chuyện gì lớn, cho dù cô nương này còn cha mẹ cao đường, chỉ cần sau khi xong xuôi đại sự, cho người nói rõ với người trong nhà nàng thân phận mình, gia đình hắn, còn không phải một ngàn mười ngàn cái gật đầu sao?



Ai biết nàng là..., hơn nữa còn là chưa lấy chồng!



Dương Phàm đầu buốt không dứt, lòng bàn tay cũng đã ướt đẫm mồ hôi. Hắn hiện giờ cũng không phải là người không có đầu óc như trước kia rồi, hắn có gia đình có sự nghiệp, còn đối phương là một đại cô nương chưa lấy chồng, một khi sự tình bại lộ, hậu quả thật không sao tưởng tượng nổi. Mà cô gái này làm việc vô cùng thả lỏng tùy hứng bất kể hậu quả, hắn đã sai một lần, hiện giờ vạn vạn lần không thể cùng nàng có điều dây dưa.



Dương Phàm tăng thêm khẩu khí, vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Quận chúa! Chuyện này không phải đùa đấy! Nơi này không phải sơn thôn hương dã, mà dù là sơn thôn hương dã đi nữa, một cô nương chưa chồng truyền ra những chuyện không có gì tốt đẹp, cũng là tai hoạ ngập đầu. Lạc Dương ở dưới chân thiên tử, ngươi là hậu duệ hoàng thất quý tộc, cần cẩn thận hơn nữa!



Khỏa Nhi nghe đến sắc mặt căng thẳng. Dương Phàm thấy dọa nàng sợ rồi, trong lòng nhẹ nhõm, nói:

- Ta xuống xe, lần này trở về kinh thành còn có chuyện phải làm, quận chúa mời đi thong thả.



Khỏa Nhi sóng mắt chợt lóe, đột nhiên nói:

- Ngươi nói là Tiết Hoài Nghĩa sao?



Dương Phàm khom lưng đi xuống, đang muốn giơ tay kéo màn che, nghe được câu này động tác lập tức cứng đờ.


Trong lòng Dương Phàm thầm sinh ý ghét cay ghét đắng, nhưng giờ này khắc này lại không thể trở mặt cùng nàng, đang do dự, Lý Khỏa Nhi cười khúc khích, mân mê đôi môi mang theo hương thơm trái cây mê người, liền hướng về phía hắn hôn tới, bên này vừa mới làm bộ muốn hôn, đúng lúc xe chạy qua giao lộ, một cơn gió thổi đến, lại không có tường ngăn cản, thổi bức màn che lập tức bay lên.



Bên cạnh đang có một người dắt con lừa đi, trên lưng lừa là một bó củi, hùng hùng hổ hổ đi, màn che bay, bị bó củi quấn, "Xoẹt" một tiếng, toàn bộ bức màn tơ quanh xe bị lôi đi, đem tình cảnh hai người dúm môi muốn hôn trong xe phơi ra rõ ràng khắp thiên hạ.



Người đi đường thấy cảnh quan như vậy, lập tức yên tĩnh, sau đó ồn ào, Dương Phàm không khỏi sợ hãi.



Người dắt con lừa bị bức màn che tròng lên, gã luống cuống tay chân giật màn che xuống, vừa thấy vị quý nhân trên xe, trên xe một nam một nữ, nam tử đang dùng một loại ánh mắt giết người theo dõi gã, cuống quít hét lớn:

- Chuyện không liên quan đến ta, chuyện không liên quan đến ta, ta chỉ là đi qua đường thôi.



Dương Phàm nhìn người đàn ông dắt lừa này, có chút hơi quen mặt, nhất thời cũng không nhớ ra được gặp gã ở đâu.



Người đàn ông dắt con lừa này lúc trước khi vừa mới về Lạc Dương suýt nữa làm Địch Nhân Kiệt từ trên lưng lừa té xuống chính A Ngốc kia, lúc này trên phố xôn xao, Dương Phàm cũng không thể ở ngồi trên xe rồi, khẩn trương nhảy xuống xe, bò lên lưng ngựa, nhanh chóng dẫn mấy tên thị vệ đang không nhịn được cười phi ngựa đi.



Lúc này hắn vẫn có lòng tốt với A Ngốc, quát với âm thanh rõ ràng:

- Ngốc tử! Còn không chạy, chờ bồi thường tiền sao?



A Ngốc lập tức phúc đến thì lòng cũng sáng ra, vội vàng dắt con lừa bỏ chạy, gã cũng thông minh, không đi dọc theo đường lớn, lập tức quẹo vào một tòa phường ở bên trong, ở trong hẻm nhỏ ba vòng năm vòng, cảm thấy đã bỏ rơi được truy binh, lúc này mới lòng còn sợ hãi dừng bước chân lại, nhìn lại, một bức cung sa còn ở trên lưng lừa, một bức sa này không rẻ, không khỏi cười ha hả lại ngây ngô.



Trên đường bên kia, đột nhiên bị người ta nhìn thấy cảnh hai người đang sắp hôn nhau, Lý Khỏa Nhi cũng xấu hổ không thôi, nhưng bức màn che lại bị Ngốc tử dắt con lừa kia mang chạy, chỉ phải kêu người khẩn trương giục xe đi rời khỏi nơi đây. Đám dân chúng mắt thấy một cảnh tượng phong lưu như vậy, nam tuấn tú nữ quyến rũ, đương nhiên là chậc chậc tán thưởng.



Xảy ra sự cố ngay tại đầu phường của phường Thượng Thiện, phường Thượng Thiện nhiều nhà hoàng thân quyền quý, lúc này ra vào có rất nhiều là con cháu và nô bộc nhà quyền quý, trong đó có người là nhận ra được Dương Phàm, nhất thời lớn tiếng đem thân phận của hắn báo nói ra, dân chúng vừa nghe đúng là Dương Phàm, không khỏi vỗ tay than thở:

- Danh bất hư truyền, quả nhiên không hổ là mầm mống đệ nhất phong lưu Lạc Dương!