Say Mộng Giang Sơn
Chương 843 : Không cần võ đấu
Ngày đăng: 21:00 18/04/20
Võ Ý Tông nhận được tin tức của Cừu Thị lang đưa tới, không khỏi giận tím mặt, gã không nghĩ tới Dương Phàm dám dùng thủ đoạn như vậy để đối phó Hộ bộ, Võ Ý Tông cười lạnh nói với Cừu Thị Lang:
- An Thượng thư, sáng sớm ngày mai, bản tướng quân lập tức mang binh đến Hộ bộ, nếu đám binh càn quấy kia không đến thì thôi, nếu đến, ta sẽ dùng đầu của bọn hắn rửa sạch nỗi sỉ nhục mà Hộ Bộ các ngươi đã phải chịu.
Cừu Thị Lang lo lắng nói:
- Như vậy có gây chuyện lớn hay không?
Võ Ý Tông ung dung cười nói:
- Chỉ chết một vài tiểu tốt, có là chuyện gì lớn đâu chứ? Dù là náo loạn đến Ngự tiền, cũng chỉ bị Hoàng đế trách khiển trách một câu thôi. Ngươi chớ quên Kim Ngô Vệ ta là đang làm gì, chính là nắm giữ tuần tra cảnh giới ngày đêm của kinh thành. Bọn chúng dám tập kích quấy rối Hộ bộ, bản tướng quân liền chém bọn họ, Dương Phàm có năng lực gì để nói chuyện chứ?
Cừu Thị Lang liên tục gật đầu nói:
- Vậy thì tốt quá rồi, ta sẽ quay về nói với An Thượng thư rồi. Không dối gạt Vương gia, nếu ngài không chịu ra mặt, An Thượng thư quả thật là không chống đỡ nổi, hiện giờ Hộ bộ đã biến thành trò cười của lục bộ rồi, chuyện này xử lý thế nào, kính nhờ Vương gia rồi, Cừu mỗ xin cáo từ!
Cừu Thị Lang vội vàng chạy trở về báo cáo với An Thượng thư. An Thượng thư nghe nói sáng sớm ngày mai Võ Ý Tông dẫn Binh đến chủ trì công đạo cho y, lúc này mới an tâm.
Sáng sớm hôm sau, đám binh lính càn quấy kia lại đến, quan sai thủ vệ ở cửa đã sớm nhận được giáo huấn trước đó, đám quân gia này ngay cả Thượng thư cũng dám đánh đấy, ai dám ngăn cản bọn họ?
Trong vẻ tươi cười lấy lòng của quan sai thủ vệ ở cửa, đám binh lính càn quấy xông vào Hộ Bộ lập tức phân công nhau hành động, có người xông vào công bếp, chỉ bảo đầu bếp làm nhiều thức ăn ngon, số lượng phải tăng lớn, bởi vì buổi trưa còn có một đám huynh đệ chưa ăn cơm muốn đến dùng cơm, không nghe lời, sẽ bị đánh.
Có người xông vào các phòng các nơi, lấy được những thứ đáng tiền, nói phải bán để thay thế quân lương, ai dám ngăn cản ngăn sẽ bị đánh. Những người này rõ ràng cướp ban ngày mà, hơn nữa An Thượng thư trước đó đã không làm gì được, còn ai dám ngăn cản, động thủ thì không phải đối thủ, giảng đạo lý thì chẳng có tác dụng, bởi vì đội quân này rất đặc thù, bất kể là Binh bộ Thượng thư hay là nhóm Tể tướng của Chính Sự đường tất cả đều không quản được Thiên Kỵ, muốn đưa ra tòa, chỉ có thể lý luận trước mặt Hoàng đế.
An Thượng thư bất kể là tới Binh Bộ hay là bởi Chính sự đường, dựa vào thân phận và kinh nghiệm lý lịch của y đều có thể không cần giảng lý ba phần, duy chỉ có ở trước mặt Hoàng đế là lo lắng không đủ. Nếu không phải bởi vì dựa vào mình là người của Võ Ý Tông, y căn bản sẽ không đối đầu với một kẻ khó dây như vậy.
Trịnh Lang trung đang ở trong phòng phê duyệt công văn, hai đại binh liền xông vào. Trịnh lang trung vừa thấy, lập tức lấy chìa khóa ở hông ra, mặt mày nhăn nhó nói:
- Trong phòng này không còn mấy thứ đáng giá nữa, bên kia có một tập giấy trắng, hai vị cứ lấy đi, còn có thể đổi được chút tiền, ồ...đây là chìa khóa nhà kho!
Hai đại binh cười ha hả, nói:
- Coi như ngươi thức thời!
Võ Tam Tư ngừng chút, cười tự đắc, nói tiếp:
- May mắn cô còn tưởng rằng bởi vì Dương Phàm bảo vệ Lư Lăng trở về khiến trong lòng ta oán hận sâu sắc, Cô mẫu không muốn Dương Phàm nắm giữ thân quân thay bà sẽ theo bất kỳ bên nào, rồi lại không hy vọng Dương Phàm và bất kỳ bên nào có trở mặt, lòng bàn tay hay mu bàn tay, đều làm khó cho cô mẫu.
Hai ngày nữa, ta muốn mở gia yến, đây là Cô mẫu cố ý nói với ta, ta vừa lúc quang minh chính đại lôi kéo Dương Phàm, đương nhiên, bề ngoài, ta vẫn không tỏ ra thân cận quá với hắn, đến lúc đó đệ cũng đến đi, để ta ở giữa hòa giải khúc mắc giữa các ngươi.
Võ Ý Tông chần chờ nói:
- Hôm nay đệ....
Võ Tam Tư nói:
- Hôm nay đệ muốn đế giúp Hộ Bộ xử lý Dương Phàm sao? Không được đi! Chuyện này bỏ qua, không được tiếp tục gây khó cho Dương Phàm nữa.
An Thượng thư trước sau hai lần bị đám binh đầu to kia gây sức ép, dĩ nhiên mất hết thể diện, mà Hà Nội Vương Võ Ý Tông vốn đáp ứng đến tương trợ lại lỡ hẹn không đến, An Thượng thư dưới sự giận dữ, lập tức chỉ bảo Lang Trung Hộ Bộ Tào Hàm thống kê phân phát toàn bộ quân lương, không được cắt xén một xu.
Cừu Thị Lang còn muốn cố gắng thay thân gia một chút, nhưng trên dưới Hộ bộ bị cây đại thụ này làm hại, tất cả đều làm mặt lạnh với gã, căn bản lờ đi chủ trương của gã, Cừu Thị Lang nhất thời thành đối tượng bị vạn người chỉ trích rồi.
Khi Thiên kỵ nhận được tin tức, các tướng sĩ đóng giả binh lính càn quấy Hộ bộ đều tiếc nuối vô cùng, hai ngày ăn ngon ở Hộ Bộ, hết sức thích thú, hết sức sảng khoái, hiện giờ Hộ bộ chịu thua, không còn lý do nữa, về sau không còn có cơ hội diễu võ dương oai quát tháo với đám Thượng Thư Thị Lang và đám quan lại sai dịch ở Hộ Bộ nữa rồi.
Tiếc quá!
Dương Phàm biết rằng ân oán giữa hắn và Hộ Bộ từ nay về sau xem như kết định rồi, nhưng vấn đề này là hắn hay quân nhân của hắn, An Thượng thư không quản được. Duy nhất An Thượng thư có thể dùng thế lực để chèn ép hắn chính là lương bổng, nhưng làm Thân quân Thiên tử, Dương Phàm đã biểu lộ thái độ không sợ bọn họ, điểm này, Hộ Bộ rõ ràng là không thể đối đãi bọn hắn như với quân đội bình thường được.
Trừ phi An Thượng thư điều đi làm Binh bộ Thượng thư mà Dương Phàm lại điều ra khỏi Thiên Kỵ, An Thượng thư mới có thể báo thù được. Nhưng điều Dương Phàm ra khỏi Thiên kỵ xác suất thật sự không lớn, thật sự khi chờ hắn được điều ra khỏi Thiên kỵ, sợ là ngay cả Binh bộ Thượng thư cũng không thể có hành động thiếu suy nghĩ rồi.
Còn nữa, nói điều An Thượng thư từ một Thượng thư quản quân lương đi làm Thượng thư quản binh mã, khả năng cũng là cực kỳ bé nhỏ, thù này, sợ là không báo được rồi.