Say Mộng Giang Sơn

Chương 860 : Cành ô- liu Trương Dịch Chi

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


- Kiều ca, tiếp tục như vậy không thể được!



Mã Kiều lén tìm Dương Phàm, nói:

- Ta thử học hai quân luật, thực con mẹ nó sẽ làm người nổi điên đấy, chẳng lẽ ngươi thuộc rồi à?



Dương Phàm ấp úng nói:

- Bản tướng quân công việc bận rộn...



Mã Kiều liếc mắt, nói:

- Chính là nói ngươi cũng học không vào?



Dương Phàm trừng mắt nhìn gã nói:

- Lần này đại duyệt, khắp nơi chú ý. Rất nhiều người ghen ghét đấy. Quân luật là nội dung trọng yếu nhất, nếu nội dung hạng nhất này trốn tránh không duyệt, Hoàng đế không rõ việc quân, chắc là cũng không có việc gì, chỉ sợ có người ở chổ khác chỉ trích.



Mã Kiều nói:

- Nhưng cho dù bây giờ ngừng tất cả việc thảo luyện, để mọi người mỗi ngày chỉ học thuộc quân pháp thảo điển, bọn họ cũng không chắc học thuộc được, tiếp tục như vậy không phải là cách. Ta thật ra có một biện pháp, không biết có được hay không?



Dương Phàm kỳ thật cũng bị đại binh này làm cho sứt đầu mẻ trán rồi, vừa nghe gã nói có biện pháp, hai mắt lập tức sáng ngời, vui vẻ nói:

- Ngươi có biện pháp, sao không nói sớm! Mau nói, có biện pháp gì hay?



Mã Kiều nhìn xung quanh, hạ giọng, bí hiểm nói:

- Chúng ta không bằng lấy cái khéo léo, từ trong binh sĩ lựa vài người biết chữ, không để bọn chúng làm gì cả, mỗi ngày cứ học thuộc lòng quân pháp thảo điển, hơn nữa mỗi người chỉ học một quyển, cho đến thuộc làu. Đến lúc đó duyệt binh quan là chúng ta, tổng kiểm duyệt là chúng ta đấy, chỉ chọn những người này bước ra khỏi hàng hỏi, còn sợ không hể vượt qua cửa ải sao?



Dương Phàm nhíu mi nói:

- Nói thì dễ, nếu... , ngộ nhỡ...



Hắn nhéo cằm ngẫm nghĩ một chút, vui vẻ gật đầu nói:

- Không tồi! Là một ý kiến hay! Nếu khi đại duyệt thiếu quân luật hạng nhất này, người bên cạnh chỉ cần ra vẻ khó hiểu hỏi một câu, chúng ta sẽ không dễ dàng đáp lại. Nhưng chỉ cần chúng ta có hạng nhất này, vậy là chúng ta thành công rồi. Ngay cả có người nghi ngờ chúng ta gian dối, cũng không tiện ngang hiên nhúng tay kiểm tra, một khi binh sĩ thật sự đáp không được, chúng ta mất mặt, Hoàng đế lại mất mặt , không ai sẽ ngu xuẩn đến nỗi vì khiến cho chúng ta khó chịu nổi mà làm cho Hoàng đế không xuống đài được.
- Đa tạ lão trượng nhắc nhở. Lúc trước ta nghe nói qua Lư Lăng Vương hứa hôn, chỉ có điều không nghĩ Nghĩa An Quận Chúa hiện tại sẽ xuất giá.



Trong kinh thành quan lớn nhiều, dân chúng kinh thành thấy cũng nhiều, cũng không giống dân chúng thôn trấn nhỏ không có kiến thức, vừa thấy hoàn tất liền nơm nớp lo sợ. Ông lão kia thấy Dương Phàm quần áo khí độ không giống quan giáo bình thường, nhưng cũng không sợ hãi, cười nói:

- Lư Lăng Vương có nhiều con gái, mà cũng đều tới tuổi gả đi, sao có thể không sốt ruột? Nghe nói buổi chiều hôm nay Vĩnh Thái Quận Chúa cũng đưa đồ cưới rồi, Vĩnh Thái Quận Chúa hứa gả chính là Ngụy vương phủ, lại là đích nữ của Lư Lăng Vương, đồ cưới sợ là nếu so với cô con gái này còn nhiều hơn gấp đôi.



Dương Phàm nghe được buồn cười:

- Lư Lăng Vương gả nữ nhân đều là từng đám gả, quả nhiên được một khoản tiền lớn!



Đoàn xe khổng lồ kia qua cầu, Dương Phàm mới giục ngựa lên cầu, theo đuôi đoàn xe đi rồi một hồi, đợi đoàn xe kia quẹo vào đức phường tránh tiền phương đường, lúc này mới cỡi ngựa về nhà.



Dương Phàm tới quý phủ, bảo Tiểu Man giúp hắn lựa chọn lễ vật thích hợp, lại đi đến chỗ A Nô đang dưỡng thai ngồi một lát, lúc này mới hướng tiến đến quý phủ Bạch Nhất Thọ.



Thái Phó Tự Khanh bởi vì tại triều chính liên quan không nhiều lắm, cho nên không nổi tiếng, nhưng Thái Phó Tự Khanh là quan lớn tam phẩm, chức vụ và quân hàm tuyệt đối không thấp, Dương Phàm sớm bảo Nhâm Uy hỏi thăm rõ ràng chỗ Bạch phủ, rất dễ dàng đã tìm được Bạch phủ.



Người trông cửa Bạch phủ tiếp thiệp mời, liền đi vào trong phủ báo tin, khách nhân vào cửa, chủ nhân ra nghênh đón. Lúc này, huynh đệ Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông còn chưa tới, nhưng môn nhân của Huynh đệ Trương Thị thậm chí đường huynh đường đệ của Huynh đệ Trương Thị đều đã đến, đang ngồi ở phòng khách cười nói. Còn trong phòng nhỏ bên cạnh đã có một người đang lớn tiếng gầm thét.



ó tình trạng kiệt sức, bắt đầu có dấu hiệu phát điên rồi.





n Thiên Kỵ duyệt binh xem võ để thần sớm chuẩn bị cho tốt.



Đôi môi đỏ tươi của thiếu niên kia nhếch lên, nói:

- Có lẽ là ngày mai, có lẽ là ngày mốt, này ai nói chính xác, đều phải dựa vào tâm ý bệ hạ, Đại tướng quân chờ đi!

Nói xong vung ống tay áo, lại nghênh ngang rời đi.



Võ Du Nghi nâng người lên đến, lắc đầu cười khổ nói:

- Đến thật nhanh đó! Lần này Hà Nội Vương, Lâm Xuyên Vương sợ là phải ăn quả đắng rồi.