Say Mộng Giang Sơn
Chương 90 : Cô gái Đội
Ngày đăng: 20:47 18/04/20
Thời này, những người uống trà vẫn còn rất ít, ngoại trừ người Thục ra thì chỉ có các đại đức cao tăng và số rất ít những gia đình nhà cao cửa rộng là có tục uống trà. Trà ở thời này khi đem pha chế phải bỏ thêm các loại gia vị như hành lá, gừng, hồ tiêu, đại táo, bạc hà và đã có trà đạo. Thiên Ái Nô tráng bình, rửa một lượt các dụng cụ pha chế, bỏ trà vào, tráng qua một lần nước sôi rồi bỏ thêm các loại hương liệu kia, động tác của nàng vô cùng tự nhiên, tao nhã, tạo cảm giác đẹp mà thoát tục.
Nàng nhấc bình trà lên rót ra các chén, hai tay nâng một chiếc chén sứ nhỏ, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt vị công tử mặc áo bào trắng kia. Nàng thoáng liếc mắt ra ngoài, chợt trông thấy Dương Phàm đang từ hành lang đi tới, bỗng "A!" lên một tiếng, bàn tay khẽ run lên, nước trà trong chén cũng tràn ra khiến cho ngón tay bị bỏng một chút.
-Sao lại bất cẩn như vậy?
Vị văn sĩ áo bào trắng đang thả hồn trong trận mưa thu đầy ý vị này, gã thản nhiên nhìn ngắm mái hiên của lầu đình đang phơi mình trong làn mưa bụi mênh mông, ngón tay đặt trên đàn khẽ giật như muốn tấu lên một khúc nhạc, bỗng nghe thấy Thiên Ái Nô “A” lên một tiếng thì liền thu lại ánh mắt, quay sang nàng, dùng một giọng nói hết sức ân cần để hỏi.
-Là do nô tỳ bất cẩn. Công tử à, vị thiếu niên đang đứng ngoài hành lang kia là ai vậy? Xem cách ăn mặc của hắn thì có vẻ không phải là người của phủ công chúa.
Thiên Ái Nô nhẹ nhàng lên tiếng giải thích, rồi vội vàng chuyển chủ đề. Văn sĩ áo bào trắng liếc qua hành lang một cái, thản nhiên nói:
-Đó là người mà công chúa Thiên Kim đã ngắm tới, xem ra bà ta là muốn hiến trai lơ cho Võ Mị, được hưởng sung sướng rồi.
Khi Công tử áo bào trắng nhắc đến công chúa Thiên Kim thì vẻ mặt rất thản nhiên, khi nhắc tới đương triều Thiên Hậu cũng chẳng chút kiêng dè mà gọi thẳng tên bà ta ra. Trong lời nói của gã có thể nhận ra gã cực kì khinh thường những bọn trai lơ chuyên đi dụ dỗ đàn bà. Dù chỉ là một câu nói rất nhẹ nhàng nhưng ngữ khí và thái độ khinh bỉ đó đều được biểu lộ ra hết, toát ra một vẻ cao ngạo đầy trịch thượng.
Xa xa, một tòa kiến trúc cực kì đồ sộ đang đứng sừng sững giữa bầu trời đêm mênh mông thăm thẳm, đó chính là "Thiên đường". Trong “Thiên đường” có một bức tượng Phật khổng lồ đang lặng lẽ quan sát mọi động tĩnh của thành Lạc Dương, ánh mắt hiền lành, vẻ mặt hết sức điềm tĩnh như không màng chút sự đời. Đó là bởi trong đôi mắt ấy, vạn vật đều bình đẳng hay là bởi đối với bức tượng thì mọi vật đều quá đỗi nhỏ bé, căn bản không đáng để nó phải biến đổi sắc mặt?
Công tử áo bào trắng khi nhìn ngoài cửa sổ bất kể là nhắc tới công chúa Thiên Kim hay Võ Tắc Thiên tới thì mặt gã vẫn không biến sắc, vẫn tỏ thái độ tự nhiên, bình thản như bức tượng Phật lớn trong Thiên Đường kia. Thần thái của gã cứ bình thản như thế, không kính ngưỡng cũng chẳng chán ghét, dường như trên đời này căn bản chẳng có gì đáng để khiến cho gã phải biến đổi sắc mặt cả.
Kỳ thật vị công tử áo bào trắng này dung mạo thường thường không có gì đặc biệt, lông mày bình thường, mắt bình thường, ngũ quan bình thường, nhưng bất luận là đầu tóc, lông mày của gã, hay chòm râu dưới hàm kia đều khiến cho người ta có cảm giác đứng đắn chỉnh tề không dính chút bụi trần, thậm chí một chi tiết rất nhỏ như cái cổ áo cũng được gã chăm chút vô cùng tỉ mỉ.
Vì thế, tướng mạo thường thường không có gì đặc biệt này lại toát ra một khí chất dễ gần, ôn nhu mà thanh cao như ngọc.
-Trai lơ? Của Công chúa Thiên Kim ư?
Thiên Ái Nô cảm thấy có chút khó tin, trên mặt hơi lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Công tử cười áo trắng nhạt một tiếng, nói:
Thiên Ái Nô ngắt lời:
-Ta biết rồi! Các ngươi lui hết đi! Chỗ công chúa đã có công tử nhà chúng ta lo liệu rồi!
Vị công tử mà nàng nói tới hẳn là người rất có vai vế trong phủ công chúa Thiên Kim. Bọn thị vệ đưa mắt nhìn nhau, thoáng chút do dự rồi tự khắc thu binh khí, nhất loạt lui về.
Thiên Ái Nô rất giỏi giả giọng, lúc này nàng đã đổi giọng nói nên Dương Phàm không nhận ra nàng là ai. Thiên Ái Nô thấy hắn đang kinh ngạc tò mò nhìn đánh giá mình, sợ bị bại lộ thân phận nên vừa thấy bọn thị vệ đã lui hết thì nàng cũng lập tức bay người nhảy lên. Loáng một cái, bóng áo xanh của nàng đã mất hút trong bụi hoa.
Dương Phàm vẫn đứng ở nguyên tại chỗ, chỉ thấy bóng áo xanh đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện như thủy triều, còn hắn thì đã bị bỏ lại một bên, dường như việc sống chết của hắn hoàn toàn không phải do hắn làm chủ vậy.
“Vị cô nương đầu đội “thiển lộ” kia là ai?”
Dương Phàm cẩn thận ngẫm nghĩ một lát về giọng nói của cô nương kia, thanh âm trầm thấp cương nghị đó, hắn chưa bao giờ nghe thấy. Trong lòng Dương Phàm cảm thấy có gì đó rất khả nghi, nhưng nơi này không thể ở lại lâu nên hắn cũng chẳng suy nghĩ nhiều nữa mà lập tức lui bước chạy ra ngoài.
Thiên Ái Nô trở lại tiểu lâu, tháo chiếc mũ “Thiển lộ” xuống treo lên tường, quỳ xuống khấu đầu với vị công tử áo trắng, nói:
-Đa tạ công tử chấp thuận!
Công tử áo trắng tay đang nâng tách trà, nghe nói vậy thì cũng không quay đầu lại, chỉ thản nhiên nói:
-Chỉ duy nhất lần này thôi đó, không có lần sau đâu!
Thiên Ái Nô đáp:
- Vâng!
Công tử áo trắng đặt chén trà xuống, nhìn làn mưa bụi mờ mịt bên ngoài, tự nói một mình:
-Vào thu rồi, Thẩm Mộc cũng sắp tới Lạc Dương kinh thành rồi...