Say Mộng Giang Sơn

Chương 863 : Nỗi lòng của A Tàng

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Chủ ý của Dương Phàm khiến huynh đệ Trương thị phát huy tác dụng gì ở trong đại duyệt, mặc dù mọi người hiếu kỳ, nhưng cũng không hỏi. Đợi đến khi yến tiệc sắp kết thúc, Trương Xương Tông vẫn còn trịnh trọng nhắc lại một lần nữa chuyện này, dặn dò mọi người ngàn vạn lần không được tiết lộ chuyện này ra ngoài, khiến cho mọi người lại tò mò, nhưng đối với dặn dò của Trương Xương Tông, đương nhiên không dám chậm trễ.



Chuyện này mọi người tuyệt đối giữ bí mật, người ngoài không thể nào biết được. Nhưng chuyện Dương Phàm đến yến tiệc cũng không phải là bí mật gì, chuyện này nhanh chóng truyền đến tai Võ Tam Tư. Võ Ý Tông cũng nghe nói, lập tức chạy đến tìm Võ Tam Tư, dương dương tự đắc, dường như là mình có khả năng dự đoán trước.



- Đường huynh, ta đã sớm nói Dương Phàm là đồ nịnh nọt, không đáng tin. Huynh xem, hắn vốn là đệ tử của Tiết Hoài Nghĩa, vừa thấy Tiết Hoài Nghĩa bị thất sủng, lập tức vô sỉ mà lấy lòng Thái Bình. Hắn biết rõ Thái Bình và họ Võ chúng ta bằng mặt nhưng không bằng lòng. Nhưng vừa thấy Võ thị chúng ta có thể lực, đàn áp Lý thị thì lại lập tức chạy đến chỗ môn hạ của đường huynh.



Nhìn thấy cô mẫu có ý lập Lư Lăng Vương làm thái tử, hắn thấy Võ thị sắp sửa suy tàn, lập tức lại ra sức bảo vệ Lư Lăng Vương. Bây giờ Lư Lăng Vương rõ ràng là một tên ngốc, là phế phẩm giống như Tương Vương, hắn lại muốn đứng về phe Trương Dịch Chi. Gia nô họ Ngũ là như vậy, còn vô sỉ hơn Lã Phụng Tiên gấp mấy lần!



Trong lòng Võ Tam Tư ảo não không thôi: “Nếu không phải do đệ năm lần bảy lượt bức bách, sao hắn có thể có hành động thân mật với hai tên họ Trương? Nói đến Tiết Hoài Nghĩa và Trương Dịch Chi, huynh đệ chúng ta đều thấy bọn chúng không phải chỉ là kẻ nịnh nọt thôi sao, có thể mạnh đến đâu so với Dương Phàm?”



Nhưng mặc dù Võ Tam Tư cảm thấy đường đệ này rất ngu xuẩn, nhưng bây giờ cũng là một trong hai người có binh quyền mạnh nhất của họ Võ. Người trong gia tộc họ Võ ngoại trừ Võ Du Nghi là tới hắn. Võ Du Nghi chỉ trung thành với cô mẫu, không có động tĩnh gì với sự lôi kéo của Võ Tam Tư và Võ Thừa Tự, hiển nhine là dựa binh mà làm cao, không nghĩ là trước đại thế rõ ràng phải tỏ rõ thái độ. ……………………



Lúc này Võ Tam Tư phải dựa rất nhiều vào Võ Ý Tông, cũng không tiện trách cứ quá đáng, đành phải hàm hồ nói:

- Dù thế nào, đệ cũng không nên bức bách hắn quá đáng. Người này nắm giữ Thiên Kỵ trong tay, rất quan trọng đối với chúng ta. Tương lai muốn làm đại sự, còn phải dựa vào hắn nhiều!



Võ Ý Tông nói:

- Vậy là quá đáng? Hắn là hạng người sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu, là người không có khí phách. Huynh muốn hắn thần phục thì phải cho hắn thấy sự lợi hại của Võ gia. Không thể dễ dãi, đợi đệ làm khó hắn một phen, hắn sẽ phát hiện ra nếu không dựa vào chúng ta thì sẽ không có chỗ dung thân. Nhất định hắn sẽ đến thỉnh tội với huynh!



- Ý Tông…



Võ Tam Tư định nói xong lại thôi, cảm giác làm như vậy không thỏa đáng lắm nhưng Võ Ý Tông nói xong liền hứng thú mà cáo từ rồi. Võ Tam Tư nghĩ đi nghĩ lại, thầm nhủ: “Thôi, tùy nó đi. Xem nó có thể hàng phục Dương Phàm không. Nếu như quả thật có thể khiến cho Dương Phàm phục là tốt nhất. Nếu lợn lành chữa thành lợn què thì chỉ cần bây giờ ta không ra mặt, đến lúc đó cũng không phải xuất hiện để thu dọn tàn cục.”
- Vậy xin mẫu thân nói rốt cuộc là mẫu thân không vui chuyện gì, chỉ cần không phải là hái trăng hái sao, nhất định con sẽ làm cho vi nương.



A Tàng khẽ thở dài, lại không nói nữa. Trương Dịch Chi lo lắng, trầm giọng nói:

- Con trai ngu dốt, khó mà đoán được tâm ý của mẫu thân, xin mẫu thân nói cho con biết!

Dứt lời liền dập đầu mạnh xuống đất, nếu A Tàng không nói, sẽ vẫn dập đầu không thôi.



A Tàng nghe tiếng con trai dập đầu, rốt cuộc không đành lòng, vội ngồi dậy, rơi lệ nói:

- Con trai mau đứng lên, đây đều là lỗi của mẫu thân, không liên quan gì đến con.



Trương Dịch Chi lo lắng đến nỗi phổi sắp nổ tung:

- Mẫu thân nói cho con biết, con mới có thể giúp mẫu thân hết buồn.



- Vi nương…



A Tàng phu nhân muốn nói nhưng lại thôi, lấy tay che mặt nói:

- Chuyện này con nói mẫu thân làm sao mà mở miệng được? Con muốn biết thì đi hỏi Yến Nhi đi.



Trương Dịch Chi nghe xong nhảy dựng lên, liền chạy ra ngoài. Yến Nhi đang chờ ở trong sân. Trương Dịch Chi nóng nảy xông vào trong sân, chỉ tay vào Yến Nhi, giận dữ quát:

- Tiện tỳ! Bảo ngươi hầu hạ mẹ ta, vốn là tin tưởng ngươi, tại sao làm cho mẹ ta không vui, còn không nói mau!