Say Mộng Giang Sơn
Chương 878 : Giết uy bổng
Ngày đăng: 21:01 18/04/20
Lý Hinh Vũ sợ hãi, lùi lại hai bước, mặt biến sắc nói: - Ngươi ngươi dám! Ta là con gái của Lư Lăng Vương, là cháu gái của đương kim hoàng đế bệ hạ! Ngươi.. ngươi không thể đối với ta như thế!
Dương Phàm vẫn chưa nói gì, vẫn ngây người như phỗng, đột nhiên nghĩ ra điều gì, nhảy dựng lên, hét lớn: - Đúng vậy! Ta muốn cáo trạng! Ta muốn cáo trạng! Có thê tử dũng mãnh thế này, Bùi mỗ sau này làm sao sống nổi? Ta muốn cáo trạng với Hoàng Đế Bệ Hạ ! Bùi Tốn dứt lời quay lưng bước đi, hai tay của y còn bị trói phía sau, bước đi này, đúng thật bi tráng như nghĩa sĩ bước đi trên pháp trường!
Dương Phàm thấy thế khẽ thở dài, tuy rằng hắn tàn nhẫn với sự hông hách bá đạo của quận chúa Nghĩa An, nhưng đường đường là công là quận chúa có thể thật sự chấp chi công đường? Căn bản không thể, vị Bùi công tử này có thể linh hoạt mà nghĩ đến tìm hoàng thượng cáo trạng là việc tốt không còn gì tốt bằng, chuyện này vẫn nên giao cho Hoàng Thượng giải quyết thì hơn.
Lý Hinh Vũ vừa thấy Bùi Tốn làm như thế, giận dữ nói: - Bắt y lại cho ta!
Dương Phàm vừa khoát tay, ngay lập tức có vài tên thị vệ cưỡi ngựa tiến lên phía trước, quét ngang trước mắt bọn họ. Lý Hinh Vũ giận dữ nói: - Dương Phàm, ngươi thật lòng muốn đối đầu với bản quận chúa có phải không?
Dương Phàm ở trên ngựa, hơi khom khom người, bình thản mà mạnh mẽ nói: - Dương mỗ làm theo chức trách, không thể không làm!
- Được! Ngươi được lắm!
Lý Hinh Vũ tức giận đến nỗi cả người run rẩy, nhưng Dương Phàm là mệnh quan triều đình, không phải là thuộc hạ của phủ quận chúa nàng. Nàng cho rằng không ai dám nghịch ý nàng, nhưng người ta thật sự làm trái ý nàng rồi, nàng lại không biết mình rốt cuộc có quyền lợi gì, có thể xử lí người ta thế nào. Chính vào lúc không biết nên làm sao này, từ xa xa, một đội nhân mã chạy tới.
Đội nhân mã đó là một đội bộ tốt, tất cả đều khoác áo tơi, người phía trước là thủ lĩnh đang cưỡi ngựa, mặc dù cũng khoác một chiếc áo tơi, nhưng không giấu được một chiếc giáp trụ. Gã nhìn thấy tình hình bên đương, đột nhiên kinh ngạc kêu lên: - Nghĩa An quận chúa, sao tỷ lại ở đây, có chuyện gì xảy ra vậy?
Lý Hinh Vũ quay đầu nhìn, mừng rỡ nói:
- Em rể, mau tới giúp ta, Dương Phàm này ức hiếp người quá đáng!
Trong nháy mắt, sáu tên đánh hơn hai mươi người cũng dư dả, Vi Tiệp ngã đau dớn trên mặt đất, ngã tới nỗi đầu óc choáng váng không biết đông tây nam bắc thế nào. Dương Phàm nói: - Người này làm trái quân lệnh của ta, kháng vũ lực, đánh ba mươi trượng!
Nhâm Uy dùng đao tháo dây thừng cho Bùi Quận Mã, dìu y lên chiến mã của Vi Tiệp, lại bước qua bên này, nơi có chấp dịch của phủ quận chúa, trong tay còn cầm một cây gậy thủy hỏa, nhìn thấy quan quân giết hết một đoàn người, đang trợn mắt há mồm, vừa nhìn thấy Nhâm Uy cầm đao tới gần, hai chân mềm nhũn, theo bản năng quỳ rạp xuống mặt bùn, gào lên: - Quân gia tha mạng!
Nhâm Uy hừ lạnh một tiếng, một chân nhấc lên, gạt chiếc gậy Thủy hỏa trước mặt, nhảy lên đón lấy, xoay người đi tới trước mặt Vi Tiệp. "Bang" một tiếng, chiếc gậy đập xuống, khiến Vi Tiệp đang choáng váng đầu óc tỉnh táo lại, kêu thảm lên một tiếng, nhảy dựng lên.
Hai chân gã vừa mới chạm đất, Nhâm Uy quét ngang chiếc gậy lại đập vào chân của gã, một côn này lực vừa phải, mặc dù không đến nỗi đánh cho hai chân của gã đau đến tận xương, nhưng Vi Tiệp cũng không đứng thẳng được, kêu thảm thiết, lại ngã xuống bùn.
Nhâm Uy cười nói: - Gậy vừa rồi không tính!
Vừa dứt lời liền vung gậy lên đánh, trong chớp mắt chiệc gậy lớn giơ lên, đánh vào mông Vi Tiệp, âm thanh chẳng khác nào tiếng giẫm chân trên mặt đất. Nhâm Uy dùng côn không bị gián đoạn như thi hành hình trượng trong quân, côn trong tay y chỉ có hình ảnh tung bay, âm thanh "bụp bụp" không dứt, đánh cho Vi Tiệp kêu thảm thiết, còn không theo kịp tiết tấu đánh côn của y.
Mưa phùn đầu đường kéo dài, dân chúng tụ tập càng ngày càng nhiều, rất nhiều người còn không đem theo ô, nhảy chân sáo về phía trước, người nào người nấy vui vẻ ra mặt.
Với dân chúng ở Lạc Dương, ẩu đả trong ngõ là chuyện bình thường, nhưng ẩu đả lớn trên đường lớn thế này lại rất ít, dù sao quan sai tuần dịch trông coi nghiêm ngặt, không cẩn thận một chút là cả hai bên đều xui xẻo, bị đưa vào trong công đường. Nhưng hôm nay lại khác, những người đánh nhau đều là quân nhân, hơn nữa còn có thương đao, cảnh này khó gặp, thật sự là "tết"!
Những thuộc hạ của Dương Phàm đều đã đi theo hắn rất lâu rồi, rất hiểu tâm ý củ hắn, vừa nhìn thấy Dương Phàm dùng trượng hình với cả Quả Nghị Đô Úy của Kim Ngô Vệ ngay trên đường phố, liền biết hắn không muốn bỏ qua, hơn nữa còn có ý muốn tỏ ra uy phong, lập tức không chần chờ thêm nữa, vốn dĩ còn chưa dùng hết lực, lúc này vận dụng toàn bộ công lực.
Thời gian trôi qua một lát, Kim Ngô Vệ dưới sự tấn công mãnh liệt như cuồng phong vũ bão, nằm la liệt trên mặt đất, tuy rằng một người còn chưa chết, nhưng ai nấy đều bị thương, lăn lộn trên mặt đất kêu thảm thiết, còn sáu bảy gã Kim Ngô Vệ thông minh một chút còn để ý tới Đô Úy đại nhân của bọn họ đang bị đánh, tất cả đều bỏ chạy.