Say Mộng Giang Sơn

Chương 882 : Chi bằng dùng kế

Ngày đăng: 21:01 18/04/20


Dương Phàm trở lại trong phủ, một người đàn ông rất lạ xuất hiện trong phòng thu chi chờ hắn.



Lão tiên sinh năm nay chưa đến sáu mươi, thân thể có vẻ rất rắn chắc, người này chắc hẳn không đi theo con đường khoa cử rồi. Khi đó mỗi lần khoa cử chỉ lấy ra mười người, mà trong đó lại đến hơn phân nửa là con nhà quyền quý thế gia, như vậy nào có thể đáp ứng được nhu cầu quan viên của quốc gia.



Tiến cử cũng là một con đường, chỉ có điều vị lão tiên sinh này không có người chống lưng, vậy nên cả đời ở Châu huyện này, cuối cùng mới có cái chức chủ bộ quan, nhưng cũng đến lúc tuổi già.



Đừng nhìn chức quan của lãolão nhỏ, một huyện lộ nhỏ bé, đã trải qua kinh nghiệm làm quan, đã từng đọc qua rất nhiều sách như người này, nếu so sánh thì cũng không thua kém gì một tể tướng, chỉ là không biết rằng lão có cơ hội vào chiều làm quan hay không thôi, Trương Giản Chi nếu đảm nhận công việc ở huyện úy này cho đến chết, ai dám nói gã ta có đại tài?



Sau khi Dương Phàm hạ lệnh, các vị tiên sinh "Thiên Khu" liền đề cử lão, người này lúc trước làm quan thì luôn ở Quan Trung, rất hiểu về dân tình ở nơi đó, rồi cả những quy tắc ngầm và ứng phó với thượng quan đủ mọi loại thủ đoạn, nếu cho lão đi, Bùi Quận Mã không đến mức bị bọn thuộc hạ thao túng, mất hết quyền lực.



Cái gọi là phụ tá, thì ra là sư gia ở đời sau này, chỉ là khi đó chưa có tên gọi như vậy thôi. Những người làm phụ tá, cần phải bày kế cho chủ của mình, tham gia những việc cơ yếu, khởi soạn bản thảo, xử lý hồ sơ vụ án; phụng mệnh đi sứ, liên lạc trên quan trường, làm trợ thủ đắc lực cho mục chủ.

Phụ tá mặc dù không có quan hàm hay chức danh, chúng không nằm trong thể chế của triều đình, nhưng lại là thân tín của mạc chủ, họ đa mưu túc trí, trọng trách mà mục chủ gia phó cho họ là không hề nhỏ. Tuy rằng bọn họ không phải là quan, nhưng những việc họ sử lý đều là những chuyện quan trọng. Trên thực tế bọn họ thay quan xử lý nhiều việc.



Có người này bên cạnh Bùi Quận Mã, trong một mức độ nào đó, Dương phàm sẽ có thể nắm Phu Châu trong tay.



Bùi Quận Mã vô cùng vui vẻ đón vị lão tiên sinh này đến phủ y, phục vụ giống như thượng khách vậy.



Bên phía Dương Phàm, Thượng Quan Phi cũng kịp thời đưa đến tin tức, có liên quan đến xuất thân của Thục Thương Long Cửu Sáo, không những tra được ra Long Cửu Bá, mà còn tra ra thân phận của Tống Bá Tử và vài tên Thục Thương nữa. Những người này đều ở đất Thục Đại Thương, trong đó có hai người là buôn bán về lương thực, ngoài ra, Thượng Quan Phi gần như không tìm được gì them, cũng không tìm ra được xem giữa họ và Thẩm Mộc có quan hệ gì.



Dương Phàm dặn dò rằng: - Tiếp tục tìm tra xem, bám sát lấy bọn họ. Những kẻ này không hề đơn giản. Trong quan trường, ta có một chút ưu thế, thế lực của ta phần lớn là ở ngoài ánh sang, vậy nên bảo bọn họ phải đề phòng. Ưu thế của bọn họ là trên giang hồ, trước kia lại chịu sự áp chế quá mức của Huyền Tông. Vì thế nên lực lượng trong bong tối rất nhiều, biết đâu có những chuyện chúng ta không ngờ tới, vậy nên không thể không đề phòng.
Lý Huýnh Tú ngồi trên chiêc xe ngựa tiến về phía cung thành, cau mày. Hôm nay là tiệc trong nhà của Hoàng đế, theo lý mà nói, y không đủ tư cách tham gia, nhưng trong cung lạ cố ý gọi đến tên y, đây là một ân sủng đặc biệt, y nên vui mới đúng. Nhưng y biết, Hoàng đế ân sủng mình như vậy là từ đâu mà ra.



Hoàng thượng đã từng nói bóng nói gió với y, muốn y lấy A Tàng phu nhân mẹ của Trương Dịch Chi. Lý Huýnh Tú rất hài lòng với thê tử của mình, xuất thân tốt, dịu dàng hiền thục, nếu bắt y phải lấy thêm một thê tử nữa, hơn nữa đối phương lại hơn y vài tuổi, y thực không muốn.

Quan trọng hơn chính là, ở chốn kinh đô này y có tiếng tốt là người phong lưu, hơn nữa, còn có thực học, tiền đồ còn rất sáng lạn, nếu cưới mẹ của Trương Dịch Chi làm vợ, không khỏi khiến người khác nghĩ rằng hắn dung quan hệ để thăng tiến, sẽ bị người đời chê cười, trước mặt bằng hữu cũng không thể ngẩng đầu lên đươc.



Đối với người coi trọng danh tiếng như y, thì không có gì sánh bằng tổn thất này, nhưng Hoàng đế cũng đã ra mặt, y có thể không đáp ứng hay sao? Nếu không đồng ý, nếu chỉ dựa vào mức độ y được sủng sái trong chiều, e rằng tiền đồ sẽ bị hủy hoại trong chốc lát.



Sắp tới Huyền Vũ môn, Lý Huýnh Tú đau khổ thở dài.



Trong viện Tập Phương, huynh đệ Trương thị đã đến rồi, bọn họ còn mời mấy vị bằng hữu đến, bởi vì khách còn chưa tới, tiệc rượu cũng chưa bứt đầu, nên bọn họ đang làm mấy vàn cờ cùng bằng hữu cho vui.



Trương Dịch Chi chấp Trắng đi trước, đối diện gã là một người trung niên, đối mặt với trận cờ trước mắt, gã chốc chốc nhíu mi, nhiều lần trầm ngâm, hiện rõ là không đấu lại được, Trương Xương Tông và mấy người khác nhìn thấy gã trầm tư suy nghĩ, sau một lúc lâu mà cũng chưa nghĩ ra nước, bọn họ không khỏi cười nhạo.



Dương Phàm tuần tra đến đây, có chút kinh ngạc, nên gọi một gã thị vệ qua hỏi: - Hôm nay là Hoàng đế gia yến, không phải là người nào cũng có thể tới, vậy người chơi cờ cùng Trương Phụng Thần là ai?



Người binh lính kia nói: - Vâng, là bằng hữu của Trương Phụng Thần, nghẹ giọng hình như là người đất Thục, tên là Tống Bá Tử.

Trong lòng Dương Phàm thấy căng thẳng: - Tống Bá Tử? không phải là mấy tên thương nhân đất Thục hay sao, mấy người này nhanh như vậy đã đứng cùng một chiến tuyến với Trương Dịch Chi rồi, lại còn được mời vào cung, tham gia tiệc của Hoàng đế nữa.



Dương Phàm ngẩng đầu nhìn lên, vừa đúng lúc nhìn thấy Lễ Bộ Chủ Khách Thanh Lại Ti Lang Thượng Quan Phi ở phía xa, đang sắp xếp và bố trí, rồi lại bố trí mấy tên nhạc công, nhất thời hắn nảy ra ý hay, lập tức đi đến phía Thượng Quan Phi.