Say Mộng Giang Sơn
Chương 889 : Cáo ngự trạng
Ngày đăng: 21:01 18/04/20
- Cô mẫu! Cô mẫu, người nhất định phải làm chủ cho chất nhi!
Võ Ý Tông ỷ mình là cháu ruột của hoàng đế, không chờ người truyền báo, trực tiếp xông vào cung điện. Vừa vào đại điện, đột nhiên nhìn thấy Dương Phàm đang chịu đòn nhận tội, nhất thời ngẩn người, ngay sau đó vô cùng phẫn nộ: - Thực con mẹ nó, ngươi xông vào đại doanh của lão tử, làm ta tức sôi ruột sôi gan, ngươi còn tiểu nhân dám cáo trạng trước?
Võ Ý Tông lửa giận bốc lên, mông không thấy đau, chân cũng vững vàng hơn, đẩy hai tên thái giám mập mạp kia ra, xông lên đá Dương Phàm. Võ Tắc Thiên thấy cảnh này, giận tím mặt: Cháu họ lúc mới bước vào còn mang bộ dáng nửa sống nửa chết, mà lúc này lại sinh long hoạt hổ? Vừa rồi chỉ là làm bộ đáng thương thôi sao? Trước mặt trẫm còn dám ẩu đã đại thần, ngang ngược đến mức nào rồi.
Võ Tắc Thiên trong những lời nói ám chỉ của Dương Phàm, đã có chủ trương, lúc này lại nhìn thấy tên bại hoại Võ Ý Tông làm bà quên đi những chủ trương trước đó, trong lòng Võ Tắc Thiên lại thêm vài phần nghiêng về phía Dương Phàm : - Đủ rồi! Ngươi là tên vô lại đầu đường xó chợ sao! Ở trước mặt trẫm dám làm càn như vậy!
Võ Tắc Thiên đột nhiên đứng lên cao giọng quát. Võ Ý Tông ủy khuất nói: - Cô mẫu, người không biết
Võ Tắc Thiên nói: - Trẫm đã biết toàn bộ!
Bà chống gậy rồng, một tiếng gõ xuống lại vang lên tiếng một tiếng lạch cạnh, đi liền bảy tám bước, đột nhiên xoay ngươi lại, tức giận nhìn Võ Ý Tông nói:
- Trẫm hỏi ngươi, binh sĩ ẩu đả chỉ là việc nhỏ, ngươi đường đường Hà Nội vương, đại tướng quân, lại cậy quyền cậy thế bắt nhốt binh sĩ, trước dùng trọng hình sau lại treo ngược, phơi dứoi trời nắng gắt như thế, bức binh sĩ bước vào tử địa?
Võ Ý Tông khẩn trương nói: - Cô mẫu, chất nhi cũng không phải cậy quyền cậy thế bức binh sĩ chịu tội. Chất nhi sở dĩ bắt nhốt Thiên Kỵ binh sĩ không hề ngông cuồng mà vượt quá phép tắc. Ngày đó, chất nhi nhận được tin có một nhóm đạo tặc đánh cướp một cửa tiệm. Quan binh tuần tra nhanh chóng tiếp viện, mà Thiên Kỵ binh sĩ lại ngang ngược cản trở, rõ ràng bọn chúng tiếp tay cho mấy tên đạo tặc kia, là đồng mưu của chúng. Kim Ngô vệ đảm đương trọng trách trị an kinh thành, vì vậy đợt thẩm vấn này là chuyện phải làm.
Võ Tắc Thiên không biết lần ẩu đả này lại có ẩn tình như vậy, nàng còn tưởng rằng lần ẩu đả này chỉ vì đôi bên có hiềm khích. Không khỏi nhìn về phía Dương Phàm nói: - Lại có chuyện như vậy? Dương Phàm , ngươi nói chuyên này nên giải thích như thế nào đây?
Dương Phàm bình tĩnh trả lời: - Chuyện này thần chưa từng nghe Võ đại tướng nói tới.
Vừa rồi đứng yên còn tốt, lúc này phải lui ra ngoài, lại phải nói cả nửa ngày, tiêu hao không ít khí lực, Võ Ý Tông lại cảm thấy vô cùng đau nhức, phải để hai tên tiểu thái giám nâng gã ra ngoài, trong mắt Võ Tắc Thiên, có cảm giác Võ Ý Tông đang làm bộ làm tịch, trong lòng phản cảm càng sâu.
Dương Phàm, Võ Ý Tông ra khỏi đại điện, đứng sóng vai nhìn nhau, thật là đôi bên đều nảy sinh chán ghét lẫn nhau.
Võ Ý Tông cười lạnh, châm chọc nói: - Chịu đòn nhận tội? Thiệt thòi cho ngươi phải dày công suy nghĩ, nhưng dẫn binh xông vào đại bản doanh của Kim Ngô vệ ta nói thế nào cũng là tử tội. Dương Phàm, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi đó, bổn vương sẽ đốt nhiều giấy tiền vàng bạc cho ngươi, miễn cho ngươi dưới cửu tuyền quá mức nghèo túng!
Dương Phàm mỉm cừoi, gật đầu nói: - Dương mỗ có con cái, việc tế điện cúng bái, cũng không nhọc công vương gia.
- Ngươi
Võ Ý Tông lửa giận ngút trời, nhưng vừa bị cô mẫu răn dạy, gã bây giờ không dám động thủ, đành phải cười lạnh nói: - Miệng lưỡi bén nhọn, liền để người khoe võ mồm cũng không sao?
Dương Phàm nói: - Vương gia có phong độ của quân tử, chẳng như Duong mỗ chỉ là một kẻ tiểu nhân, đa tạ, đa tạ!
Hai ngươi trước cửa cung điện đấu võ mồm, trong nội cung Võ Tắc Thiên lòng rối như tơ vò, không thể quyết định. Chuyện này bản thân bà không khó quyết định, Dương Phàm tự ý điều động binh mã, tập kích đại bản doanh Kim Ngô vệ, bất kể hắn có lý do gì, nhất định có tội, hiện tại phải làm chỉ có điều tra rõ Võ Ý Tông có tội hay không.
Điều làm bà khó quyết chính là ảnh hưởng của bản án đối với dân tình, chỉ có một chuyện nhỏ ảnh hưởng toàn cục, khó phán xử a
Bắc thành gần kinh thành, ít có dân chúng qua lại, quan binh vì vậy mà chuyển hướng vào kinh thành, trước cửa thành Huyền Vũ môn lại tuyệt không có một bách tính nào. Có thể bách tính Lạc Dương không nhìn thấy nhiều quan binh dập đầu nhận tội, nhưng tin tức lập tức truyền khắp hoàng cung. Tương vương Lý Đán cùng thái tử Lý Hiển xưa là Lư Lăng vương đang chuyển đến Đông cung cũng lập tức nghe nói.
Lý Hiển nhất thời lâm vào rối rắm, với ân tình của Dương Phàm đối với nhà ông, hiện giờ đã biết tin còn có thể giả câm giả điếc sao, phần ân tình này cầu hay không cầu?