Say Mộng Giang Sơn
Chương 895 : Tập kích trong mưa
Ngày đăng: 21:01 18/04/20
Trong một tòa kiến trúc cao lớn nằm hoàn toàn trong vùng tối tăm, râm mát, tản ra mùi nấm mốc, mùi mồ hôi bẩn, phủ lên từng chiếc chiếu đã biến thành màu dơ bẩn, trên mỗi chiếc chiếu đều bày biện một bộ kỉ trà thấp, vốn dĩ trước khi một nhóm người lần lượt vây quanh bộ trà kỉ, mọi người hô to hô nhỏ gọi nhau đến chơi mấy trò cờ bạc như Lục Bác, gieo xúc xắc, song lục.
- Sáu điểm, sáu điểm, sáu điểm!
Một cái bát sứ nhỏ màu trắng, ba con xúc xắc làm bằng gỗ, có sáu mặt, từ một đến sáu đều sơn thành những đốm tròn màu đen, giống như mắt của ma quỷ, xoay tròng, nhìn chằm chằm vào đám dân cờ bạc một cách mị hoặc. Theo tiếng rú điên cuồng của mọi người, con xúc xắc không phụ sự kì vọng của mọi người đã dừng ở đó, sáu điểm.
Tên cờ bạc ngồi ở mặt bên phải chiếc bàn thấp thân thể gầy gò, cằm nhọn, hai chiếc ria chuột, mặt rỗ, cười nhìn những người đối diện. Người đối diện không cao, thân hình mập mạp, trên mặt béo lã chã mồ hôi, ánh mắt của y mở trừng trừng, thở dồn dập, không ngừng lấy tay áo lau mồ hôi trên chán.
Người thanh niên ria chuột mỉm cười nói: - Ngươi thua rồi, nhà của ngươi, bây giờ là của ta!
Cái sòng bạc này là lấy một kho lương thực bỏ đi để sửa sang thành, ngoài cửa treo rèm vẽ tì hưu (một loài dã thú trong sách cổ), cũng coi như là biển hiệu của sòng bạc rồi. Bởi vì mùa hè nóng nực, mà trong kho lương thực này lại râm mát, cho nên từ khi vào mùa hạ, sòng bạc này đông khách hơn thường lệ nhiều.
Cái tên mập vừa nãy mới bị thua nhà họ Kha, tên là Kha Chiêu, là một Điển sự của nhà kho Phu Châu. Điển sự là một hạng tiểu quan, không có cấp bậc, nhưng quản lí người trong kho lương thực, trong mắt của những tiểu dân thì có quyền lực vô cùng lớn, hơn nữa sòng bạc này lại thuộc về nhà kho Phu Châu, tên điển sự ham đánh bạc ngày nào cũng luẩn quẩn ở chỗ này, cho nên người nào cũng biết y.
- Thế nào? Kha huynh hình như chẳng còn đồng nào đánh bạc nữa phải không? Gã thanh niên ria chuột đối diện giở nụ cười đáng ghét, cười nhìn Chiêu Kha, ba con xúc xắc giữa những ngón tay y đang chuyển động linh hoạt.
Kha mập nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn: - Ta thế chấp phu nhân nhà ta!
Gã thanh niên ria chuột bĩu môi khinh thường, nói: - Là cái người vừa nãy đến đưa cơm trưa cho ngươi đấy hả? Tiền và nhà của người đều đã thua cho ta rồi, ta muốn lấy một người đàn bà đã có chồng còn không dễ dàng sao, cái người vừa nãy à, dung nhan thật khiến ta chướng mắt!
Bọn cờ bạc xung quanh liền có người hỏi: - Dung nhan của ngươi thì có đẹp đến mức nào?
Phía trước và hai bên, dần dần xuất hiện những bụi lau và khóm cây lớn. Trong bụi lau sậy, hai người nằm sấp, trên người bọn họ khoác áo mưa lụa, miễn cưỡng có thể che được mưa gió, mưa đánh vào bốn phía cỏ lau vang lên rào rạc, cũng đánh vào người bọn họ những tiếng "bụp bụp" không ngừng.
- Trận mưa này tới thật không phải lúc! Một trong hai người dùng tay lau thật mạnh những hạt mưa trên mặt sang một bên, nhẹ nhàng nói vọng ra. Hai người đang nằm sấp ở đây là hai người có võ công cao cường nhất ở Lạc Dương của Ẩn Tông, người vừa nói tên là Dịch Tiểu Du, còn người bên cạnh tên Lãnh Ngạo Ngữ.
Lãnh Ngạo Ngữ nói: - Vẫn còn tốt, không ảnh hưởng mấy đến kế hoạch của chúng ta. Mưa lớn một chút, người đi đường cũng tránh đi, trên Quan đạo ít người, tránh có người nhìn đến, nước mưa phủ lên, đến vết xe cũng không để lại, quan phủ lại càng không dễ dàng tìm ra tung tích của bọn họ.
Dịch Tiểu Du thở dài nói: - Một chiêu này của Triệu gia có được không? Chúng ta chưa từng bẩm với công tử, chưa được công tử đồng ý!
Lãnh Ngạo Ngữ nói: - Có gì mà không được? Triệu Gia nói, cái này gọi là giải quyết tận gốc, chỉ cần bắt được tên họ Dương ấy, Hiển Tông như rắn mất đầu, lập tức sẽ đại loạn.
- Đến rồi! Dịch Tiểu Du còn chưa dứt lời, Lãnh Ngạo Ngữ đột nhiên theo bản năng phục người xuống, ngực ép xuống thành một vũng nước lõm.
- Chuẩn bị ra tay! Dịch Tiểu Du ánh mắt chợt lóe sáng, cũng nhẹ nhàng áp thấp người xuống, tay đã từ từ sờ về phía sau thắt lưng. Hông của hắn có đeo một miếng vải bố đã cuộn thành dây thừng, miếng vải bố phía sau thắt lưng có một roi dài có cán là xương trâu, roi vắt thành từng vòng trên cán, roi ngựa làm từ da trâu bị nước mưa ngấm đến sáng bóng.
- Ra tay!
Lúc chiếc xe đầu tiên sắp chạy vào vòng vây, Dịch Tiểu Du hét to lên một tiếng, vươn người đứng dậy, cánh tay giơ lên trên không trung, chiếc roi màu đen trong y giống như một tia chớp vút lên trong không trung, quét về phía Đinh Lão Thực đang chạy xe, nhanh không tả nổi. Còn Lãnh Ngạo Ngữ lại như mãnh hổ rời núi, nhảy vút một cái ra khỏi bụi lau.
Roi như rắn độc, đột nhiên cuốn lấy thân xe, bị Dịch Tiểu Du vung mạnh, khiến cho Đinh Lão Thực nghiêng về phía trước, hai gã kị sĩ nghe thấy quay đầu lại bị đập cho ngã xuống dưới chân ngựa, "bịch" một nhát ngã vào trong vũng nước mưa, bọt nước văng khắp nơi.
Cùng lúc đó, Lãnh Ngạo Ngữ bát bộ cản thiền, nhanh như gió, động tác mau lẹ, lên xuống vài cái, đã bổ nhào về chiếc xe, tất cả chỉ trong chớp nhoáng.