Say Mộng Giang Sơn

Chương 915 : Sa trường thu điểm binh

Ngày đăng: 21:02 18/04/20


Nghe giọng nói dịu dàng của Dương Phàm, trái tim Cổ Trúc Đình lại run lên, nàng cắn môi, khẽ gật đầu, tựa như đóa “Dao dài Ngọc Phương” đang nở rộ trong viện kia yểu điệu trong gió.



- Vậy ngươi ngồi xuống trước nghỉ một lát, ta đi gọi người mang nước đến.



Cổ cô nương hơi lúng túng:

- Ở…ở đây sao? Ta nghĩ cứ bảo dịch trạm chuẩn bị thêm một phòng nữa đi.



Dương Phàm nghĩ một lát, phản đối:

- Như vậy không ổn! Chẳng ai biết trong dịch quán này có tai mắt của bọn họ không, ta và ngươi không thể làm bất kỳ việc gì có thể khiến họ nghi ngờ. Ta vừa nói với Lý quản sự rồi, bây giờ, để cho an toàn, ngươi cứ ở trong này đi.



Thấy sắc mặt nàng không được tự nhiên, hắn bật cười:

- Có gì mà ngại, ngủ chung giường chúng ta cũng đã từng, nói gì đến cùng phòng?



Vừa dứt lời, hắn lập tức ý thức được mình lỡ miệng, vội vàng giải thích:

- Khụ khụ. Ý ta là, ở đây, trong thư phòng cũng có một cái giường. Ta…ta sẽ ngủ ở đó.



Dứt lời, chẳng kịp để ý tới khuôn mặt đỏ như quả lựu của Cổ cô nương, hắn vội vàng đi ra ngoài. Tìm thấy một dịch tốt, hắn gọi y tìm người đến thu dọn bồn tắm, lại đổi nước ấm, dặn dò xong xuôi mới quay lại phòng khách, chỉ thấy Cổ Trúc Đình đang đứng bên cạnh bàn, tay cầm một cái tay gấu, hỏi:

- Đây là tay gấu sao?



- Đúng thế. Ngươi chưa từng thấy bao giờ sao?



Nàng hơi hé miệng cười:

- Mới chỉ thấy sau khi đã nấu lên thôi, chưa từng nhìn thấy đồ còn tươi. Nghe nói vật này là mỹ vị quý lạ, sao lại xấu thế này?



- Ăn ngon không chắc đã đẹp. Khi nào quay về Lạc Dương, ta sẽ kiếm một đầu bếp trứ danh nấu lên, cho ngươi nếm thử chút.



Cổ Trúc Đình thản nhiên cười:

- A Lang hưởng với phu nhân đi thôi, nô tỳ cũng không dám phá hỏng quy củ. A, đây là cái gì?



Cổ Trúc Đình lại cầm thứ màu đỏ tím kia lên, hổ tiên dài như một con rắn lột da, tò mò hỏi:


Biết rõ con trai mình và đứa con gái thứ hai của Trần gia có quan hệ khá tốt, Lý Viễn Cường cũng muốn thương lượng với bà nương bên đó cưới nàng về làm dâu. Năm nay thu hoạch khá tốt, tâm tình vui sướng, y bèn quay sang trêu đứa con.



Con trai lớn nhà Lý gia tính tình lại hay thẹn, cha vừa nói đã đỏ bừng hai má, qua xe kê cao như ngọn núi nhỏ, ấp a ấp úng đáp:

- Con…con xin nghe theo cha an bài.



Lý Viễn Cường cười:

- Tiểu tử thối này, chẳng lẽ lại không nghe cha! Xem cái bộ dáng sợ hãi của con đó, năm đó, cha thích nương con, nhưng gia gia của con đã trọn trúng khuê nữ của Bạch gia mở xưởng ép dầu ở thôn đông, cha đã…



Lý Viễn Cường còn chưa kể hết chuyện với con trai, đột nhiên nhìn thấy một cột khói cuồn cuộn ở phía xa xa, lập tức ngẩn ra, xe cũng dừng lại.



Đứa con lớn từ sau xe vượt lên, lau mồ hôi hỏi:

- Cha, cha mệt rồi à?



Lý Viễn Cường nheo mắt nhìn cột khói xa xa, sắc mặt càng lúc càng nghiêm túc, đột nhiên vỗ đùi:

- Con trai, ở đây trông xe, cha về thôn đây, lát nữa sẽ gọi nương và nhị thúc của con đến đẩy xe.

Dứt lời, y vung hai chân chạy như điên về thôn.



Trong thôn, Mạnh Tông đang liên tiếp đập đậu một cách có tiết tấu, một người phụ nữ ôm bình gốm đổ nước cho y đột nhiên cảm thấy chân trời hơi có gì lạ, bèn che mắt nhìn theo, kỳ quái hỏi:

- Cháy ở đâu mà lớn thế này. Khói lớn thế kia, không phải nhà Lưu lão tài chủ ở Nam Trang cháy chứ?



- Xoạch!



Một âm thanh vang lên, nàng quay đầu nhìn lại bên cạnh, Mạnh Tông Chính đã bỏ đồ chạy đi, bà vội vọi với theo:

- Đương gia, chàng đi đâu đấy?



Mạnh Tông ở đằng xa đáp với lại:

- Đại soái điểm binh! Đi trễ sẽ bị xử phạt bằng roi, nàng thu hoa mầu lại đi, cẩn thận đêm có mưa…

Còn chưa dứt lời, y đã chạy biến ra khỏi sân.