Say Mộng Giang Sơn

Chương 920 : Rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc)

Ngày đăng: 21:02 18/04/20


Một vụ án Duyên Châu vừa nổi lên, làm trong kinh thành phong ba không ngừng.



Do Duyên Châu tham nhũng dẫn phát cơn chấn động quan trường Phu châu, Đan châu cũng đã lần lượt bắt đầu rồi. Đủ loại như thế khiến cho trong kinh thành rung chuyển bất an, quan địa phương dù gì cũng có quan ở trong kinh thành để dựa vào, có thanh âm gì lập tức biết ngay.



Vì thế, quan ở kinh thành và quan địa phương đều có muôn vàn mối liên hệ, điều này có một vài quan viên có liên quan dù mình chưa tham ô nhưng cũng lo lắng bởi vì kết giao chặt chẽ mà lửa cũng lan đến người mình, trong tình thế đầy nguy cấp, bọn họ khó tránh được liên hệ vận động khắp nơi, nhờ vả, cố gắng cầu cứu mình trong sạch.



Mà vụ án tham nhũng ba châu Tây bắc này không liên lụy đại thần, lại nhân cơ hội theo dõi quan trường tây bắc rung chuyển làm trống mấy chức vị, đây đều là miếng thịt béo bở đó nha, ai mà không muốn cắn một miếng. Trong tay ngươi nắm tài nguyên, người ta mới nịnh bợ ngươi.



Nếu ở trong chức vụ trọng yếu mà sắp xếp được tâm phúc của mình, là có thể tạo nên thực lực của mình lớn mạnh, cho dù chỉ là tranh thủ được một vài vị trí thấp kém hoặc là không quan trọng tới tay mình thì cũng có thể đoạt cho thân nhân hoặc thân tín, vây cánh bạn cũ, gián tiếp mở rộng quy mô quyền uy của mình.



Nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nóng lòng kiếm lợi, quấy cho vũng nước đã đục này càng thêm đục ngầu, cùng lúc đó một loạt vấn đề sau khi lũ lụt rút cũng khiến cho triều đình sứt đầu mẻ trán.



Bởi vì hồng thủy tàn sát bừa bãi, một bộ phận đường sông ứ tắc.



Sau lũ lụt, rất nhiều việc bị gác lại cần phải làm, lập tức điều động phu dịch đào đường sông cũng không dễ dàng, mặc dù có thể lập tức bắt đầu đào, đường sông một lần nữa muốn thuyền qua lại cũng phải mất thời gian hai tháng, trong khoảng thời gian này đường thủy không thông được, việc vận chuyển lương thảo phải thông qua đường bộ trở về kinh thành, chi phí hao tổn không thể kể xiết, hiệu suất cũng không cao.



Lúc này đã là mùa thu, sang đông một bộ phận đường sông sẽ bị đóng băng, triều đình nhất định phải trước đó vận chuyển lương thực thuế má thu được về kinh thành, nếu về trễ, sẽ làm cho kinh thành không đủ lương thực tích trữ, theo góc độ an toàn mà nói, đây là một sự uy hiếp thật lớn đối với kinh thành, mà theo góc độ kinh tế để suy xét, điều này sẽ khiến cho giá hàng dâng cao, tạo thành cục diện không ổn định.



Võ Tắc Thiên mặc dù vô cùng đau lòng đối với việc trên dưới quan viên ba châu Tây bắc tham lam câu kết với nhau, với tính cách mạnh mẽ luôn căm hận bị lừa gạt của bà sẽ tuyệt đối không bỏ qua chuyện này, nhưng bà cũng hiểu rất rõ ràng, lúc này việc cấp bách của triều đình chính là giải quyết vận chuyển lương thực bằng đường thủy.



Vì tập trung tinh lực giải quyết khốn cục lúc này, Võ Tắc Thiên không thể không mau chóng chấm dứt vụ án Duyên Châu, để bách quan triều đình tập trung tinh lực về vấn đề thủy vận. Võ Tắc Thiên xử lý rất nhanh, gần ba ngày lập tức phán xử hình phạt treo cổ đối với hai mươi chín tham quan, đi đày bốn mươi hai người, cách chức, giáng chức quan hơn mười người. Một trận gió lốc qua đi, toàn bộ quan trường Duyên Châu đã được thanh lọc. Còn việc tìm hiểu nguồn gốc rửa sạch sâu một thì để cho Tam pháp ti chậm rãi xử lý, đại quy mô phán kết là một tín hiệu: vụ án tham nhũng Duyên Châu đã tuyên cáo chấm dứt.



Võ Tắc Thiên triệu tập chúng Tể tướng và công bộ, Hộ bộ quan, tập trung tinh lực thương thảo làm thế nào giải quyết được khó khăn mà hiện nay kinh thành đang gặp phải. Liên tiếp vài ngày, chúng quan viên mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình nhưng đến cuối cùng vẫn chưa kết luận được, thủy chung cũng không đưa ra một kế sách vẹn toàn nào cả.


Kể từ đó, bà ta vừa lúc mượn việc dời đô để điều chỉnh lấy lại cân bằng thực lực hai nhà Võ – Lý. Đương nhiên, đạo lý như thế, chúng ta chỉ có điều dựa thế đề nghị, Hoàng đế nghe vào trong tai, trong lòng mới sẽ nghĩ tới những vấn đề này. Về phần bà ta cuối cùng là lấy hay bỏ, chúng ta cũng không thể thúc đẩy được.



Lam Kim Hải vui vẻ phục tùng nói:

- Nói chuyện với Tông chủ làm thuộc hạ hiểu ra nhiều. Như thế xem ra, Hoàng đế đích xác có nguyên vẹn lý do dời đô. Ha hả, Dương Phàm vừa mới dời “Thừa tự đường” đến Lạc Dương, Tông chủ lại có một chiêu “Rút củi dưới đáy nồi (giải quyết tận gốc)”, vậy là đã nắm quyền chủ động trong tay rồi.



Nói tới đây, Lam Kim Hải không kìm nổi ha hả cười rộ lên:

- Ba châu Tây bắc đối với chúng ta là một đả kích rất lớn, Tông chủ có thể hóa bất lợi làm có lợi, mượn lực đẩy lực, càng có lợi cho ta sử dụng, thúc đẩy Hoàng đế dời đô đến Trường An, chúng ở Trường An có thể chiếm địa lợi nhân hòa rồi. Ha hả, cứ thế một bên tăng một bên giảm, Ẩn Tông lấy cái gì để chống lại chúng ta đây?



Thẩm Mộc khẽ mỉm cười, nheo mắt lại nhìn từng đóa mây trắng trên bầu trời xanh thẳm, cảm thán nói:

- Thắng bại thành bại, bây giờ nói còn quá sớm. Dương Phàm nay có mọi thứ trong tay là vì cái gì? Chính là hắn bất cứ lúc nào cũng có thể thuyên chuyển hoàng quyền, thiên uy không lường được, hiện tại ta cũng không dám khinh thường vị tiểu Nhị Lang này rồi, thật là hậu sinh khả úy!



Lúc này, một người nhà lặng yên đi tới, đến gần Thẩm Mộc, cúi xuống thì thầm:

- Công tử, Thôi Lâm Thanh Hà cầu kiến.



Thẩm Mộc thản nhiên cười, nói với Lam Kim Hải:

- Xem đi, người đến nhà chỉ trích đã tới rồi.



Thẩm Mộc quay đầu nói với người nhà:

- Mời Thôi công tử đến thư phòng.



Thẩm Mộc dứt lời, đứng lên, đi hiên ngang.



Chiếc ghế dưới tàng cây mất trọng lực người chầm chậm lung lay…