Say Mộng Giang Sơn

Chương 937 : Hộ tử

Ngày đăng: 21:02 18/04/20


Thượng Quan Uyển Nhi ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn Phù Thanh Thanh.



Phù Thanh Thanh nói:



- Chỉ là một y trợ giáo của Thái y viện thôi mà, chỉ cần tỷ tỷ gật đầu, muội muội lập tức tự thân đi xử lý việc này, đảm bảo cái chết của lão sẽ kín kẽ không có bất kỳ sơ hở gì. Tuyệt sẽ không có ai nghi ngờ.



Uyển Nhi nhẹ nhàng thở dài, chậm rãi đáp lại:



- Muốn giết Dương trợ giáo thì rất dễ, nhưng giết lão rồi thì sao?



Phù Thanh Thanh ngạc nhiên:



- Sau khi giết lão ư? Giết lão rồi là xong, chuyện này sẽ chẳng có ai biết, không phải tỷ tỷ đã an toàn rồi sao?



Thượng Quan Uyển Nhi vỗ vỗ cái bụng bằng phẳng, lắc đầu:



- Vậy đứa nhỏ trong bụng ta thì sao? Mười tháng hoài thai liệu có thể giấu được người khác chăng? Nếu đã là làm việc vô ích thì cần gì phải giết người, ta chỉ muốn đứa nhỏ này khỏe mạnh bình an, vui vẻ an nhạc mà lớn lên, nên tích thêm chút âm đức cho nó, làm sao có thể để nó còn chưa sinh ra đã phải cõng một cái mạng.



Phù Thanh Thanh dậm chân:



- Ôi chao tỷ tỷ của muội, tỷ còn muốn sinh con nữa sao? Làm sao mà được. Sau khi giết Dương Dịch, tỷ phải mượn lý do thăm nhà mà xuất cung, tìm một thầy thuốc không biết thân phận của tỷ mà bỏ thai, nghỉ ngơi một thời gian rồi lại về cung. Tới lúc đó mới có thể bình an vô sự!



- Bỏ thai?



Sắc mặt Thượng Quan Uyển Nhi đại biến, vội vàng lắc đầu:



- Không! Không được! Tuyệt đối không được! Ta thà thịt nát xương tan cũng tuyệt đối không cho phép người ta làm tổn thương đến con ta!



Bụng nàng vẫn còn rất bằng phẳng nhưng nàng vẫn nhẹ nhàng vỗ về, dường như đã cảm thấy có một sinh mệnh nho nhỏ đang thành hình trong đó, vẻ mặt cũng hơi ngây ra:



- Đây là con của ta, là con đẻ của ta, đây là cốt nhục của ta, là sinh mạng đang lớn lên trong bụng ta…




Nàng cũng đứng dậy cười nhạt:



- Trương Phụng thần khách khí rồi, ta và ngươi đều làm việc vì Thánh nhân, biết được tâm ý của Thánh nhân cũng là để tính toán xử lý công việc sao cho tốt, để cho Thánh nhân càng bớt lo, càng vui vẻ hơn. Vì quân phân ưu chính là bổn phận của những người làm thần tử chúng ta, nói gì tới cảm tạ với không cảm tạ chứ.



Trương Xương Tông cười ha hả, chắp tay cáo từ nàng. Tiễn y đi khỏi, nàng quay về phòng ngồi xuống thẫn thờ ôm má.



Phù Thanh Thanh từ trong phòng ngủ bước ra, vô cùng lo lắng nói với nàng:



- Tỷ tỷ, vừa rồi Thanh Thanh đã cẩn thận suy nghĩ thật lâu, nếu muốn bảo vệ đứa bé này…



Ánh mắt Thượng Quan Uyển Nhi sáng ngời:



- Muội có cách?



Phù Thanh Thanh lúng túng:



- Không…Thanh Thanh kế kém, thực sự không có cách nào. Hay là, vẫn nên báo tin này với Dương Tướng quân đi, để ngài quyết định. Ngài…ngài là một đại nam nhân, không thể chỉ biết gây họa mà không biết giải quyết



Giọng Phù Thanh Thanh mang chút oán khí, hạ thấp lầm bầm:



- Những nam nhân khốn kiếp này, chỉ biết làm sao cho mình sung sướng, sao có thể…thiếu cẩn thận như vậy…



Dù sao nàng cũng là cô nương chưa gả cho ai, nói xong mặt mày đỏ bừng



Uyển Nhi khẽ lắc đầu:



- Không được! Vừa rồi muội cũng có nghe đấy, chàng sẽ phải rời khỏi Lạc Dương ngay lập tức, có chuyện lớn phải làm, sao có thể phân tâm mà lo lắng tới ta? Nói lại, chuyện này thì chàng có thể có ý kiến gì mà bỗng nhiến khiến chàng phải phân tâm? Muội yên tâm, ta đã nghĩ ra cách, nhất định ta sẽ bảo vệ được con của ta!



Lúc này, đôi mắt đen như nước sơn lại vô cùng trong suốt của nàng tản ra một ánh sáng dịu dàng mà quyết tuyệt, nữ tử dịu dàng như ánh trăng này vì bảo vệ con mình mà đổi giọng cứng rắn hơn vàng đá, không ai dám nghi ngờ nếu có kẻ nào đó dám làm tổn thương con của nàng, nàng có biến thành một con sư tử mẹ nổi giận mà không chút do dự đánh chết kẻ đó hay không.