Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 226 : Hái sao trời cho em

Ngày đăng: 15:11 19/04/20


21



Bang chủ và phó bang chủ cuối cùng cũng tu thành chính quả.



Thế nhưng bang chủ vẫn có chút không được tự nhiên, xù lông như sắp sửa bùng nổ ngay trên group, bác bỏ hành vi gọi phó bang chủ là bang chủ phu nhân của mọi người, phi thường không phối hợp với những hành động show ân ái của phó bang chủ, hơn nữa còn thay đổi cách xưng hô với đối phương từ “Lâm Phong” thành “Này”.



Ngạo kiều đáng chết, thông cho mấy phát nhất định sẽ ngoan ngoãn lại ngay thôi! Hội Trần cực kỳ điềm tĩnh mà cho ra một kết luận như thế.



Im lặng quan sát trọn vẹn một bộ phim tình cảm HE, Hội Trần cảm thấy mỹ mãn mà rời khỏi YY, tiếp tục lười biếng nằm trong lồng ngực Tần Mộ Vũ. Lúc này, bọn họ đang ngồi trên nóc nhà đếm sao, đếm từ bên trái tới bên phải của bầu trời, con số cố định luôn là ba trăm hai mươi chín ngôi sao, điều này, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.



“Hai người kia thực sự đến với nhau rồi.” Hội Trần nói, lại vươn tay về phía bầu trời, chuyên chú ngắm nhìn những tia sáng vụt qua giữa những kẽ tay, “Về sau có lẽ bọn hắn sẽ show ân ái gấp mấy lần chúng ta nữa.”



Tần Mộ Vũ vô cùng tự tin nói: “Không thể show hơn chúng ta được.”



Hội Trần thì lại hưng trí bừng bừng: “Sắp tới em cũng mở một cái topic bóc phốt hai người bọn hắn.”



“Ha ha, được.” Tần Mộ Vũ vuốt nhẹ mái tóc Hội Trần, thuận miệng nói, “Lễ tình nhân rời đoàn phó bản, nghe vậy cũng rất hợp lý hợp tình.”



“Để em nghĩ lại xem.” Hội Trần từ từ nói, “Ngày quốc tế thiếu nhi lần đó chúng ta cũng rời đoàn.”



Việc này vô cùng phù hợp với phong cách của em bé AI…



Tần Mộ Vũ: “Không thích à?”



“Đương nhiên là thích.” Hội Trần vừa dứt lời, lại đột ngột vươn tay ôm lấy cổ Tần Mộ Vũ, kéo đầu người nọ xuống cùng mình hôn môi. Kết thúc một nụ hôn nhẹ nhàng mà da diết, Hội Trần dùng trán cọ lên trán Tần Mộ Vũ, nói: “Sau khi rời đoàn cùng với anh, em rất hạnh phúc, cảm ơn anh.”



Tần Mộ Vũ như thở ra một hơi nhẹ nhõm, ôn nhu nói: “Vậy là tốt rồi… Anh vẫn sợ em ghét bỏ nơi này, cũng sợ em có điều không vui lại tự mình chịu đựng.”




“Thoải mái chết,” Hội Trần phát ra một tiếng rên rỉ dễ nghe, tiếp tục, “Nói nữa đi.”



Tần Mộ Vũ tự hỏi một lát, sau đó thấp giọng thì thầm: “Muốn ông xã dùng số liệu cực to cực cứng hung hăng công kích ô số liệu nho nhỏ đáng yêu của vợ không?”



Hội Trần: “…”



Hội Trần: “Anh vẫn là câm miệng đi, cảm ơn.”



Tần Mộ Vũ không cam lòng: “Vậy phải nói như thế nào… Anh đâm đến tường lửa của em nhé bảo bối.”



Hội Trần phẫn nộ đập mạnh xuống ván giường: “Câm miệng! Em nhũn ra cả rồi!”



Tần Mộ Vũ thực vô tội: “… Chẳng qua anh cảm thấy nói như vậy càng mất thể diện càng kích thích hơn so với mấy câu tình sắc bình thường, em xem mặt anh cũng đỏ rần rồi này.”



Hội Trần phát điên mà cào giường: “Không có, một tý cũng không kích thích có được không!”



Thậm chí còn có chút buồn cười!



“Được rồi, anh làm theo những gì em nói.” Tần Mộ Vũ đè chặt Hội Trần xuống dưới thân, dán sát vào tai của đối phương, thấp giọng bật ra một câu gì đó.



“Ưm… lần này mới đúng…” Hội Trần thoải mái đến híp mắt lại.



Ngoài cửa sổ, từng bông tuyết vẫn bay tán loạn, những vụn tuyết nho nhỏ đọng lại những đụn hình chóp ở trên khung cửa sổ, được ánh sáng từ đèn lồng treo ngoài cổng khu nông trại chiếu lên, tạo thành một mảnh ấm áp vô cùng.



Một đêm Đông yên ả mà thỏa lòng đẹp ý cứ như vậy lặng lẽ trôi qua