Show Ân Ái Đều Phải Chết

Chương 18 : Ngay cả trợ từ ngữ khí cũng gõ ra được!

Ngày đăng: 15:11 19/04/20


Lầu 970: Lâu chủ thật sự bại lộ rồi sao? Vì cớ gì mị lại có loại cảm giác khó tả kiểu như thím sẽ bị phó bang chủ nhân cơ hội mà mần thịt: “Dám mở topic chửi thề, xem ra tôi không giáo huấn cậu một trận là không được!” thế nhể. 



—————————



Lầu 974: Lâu chủ nhớ trở về tường thuật chi tiết… À, đấy là nếu ngài còn có thể sống sót để quay lại chỗ này… 



—————————



Lầu 1139: Hình như lâu chủ mất tích rồi! Đều tại mấy bác cứ cos loạn! 



—————————



Lầu 1260 (lâu chủ trả lời): Các đồng chí bồ hóng thân mến, lâu chủ đã trở lại. 



Đều tại các thím làm tôi sợ, hại tôi cả tuần nay không dám ló mặt lên topic, mỗi ngày còn phải ra vẻ đáng thương trước mặt phó bang chủ, S và B, đi theo làm tùy tùng hầu hạ cho ba ông lớn ấy, đồng thời chuẩn bị tâm lý sẵn sàng quỳ xuống dập đầu nhận tội bất cứ lúc nào, áp lực phi thường phi thường to lớn.



Nhưng mà phản ứng của bọn hắn đều rất bình thường, không giống như đã phát hiện ra topic này…



Vì thế tôi liền trở lại, mang theo ngọn lửa buôn chuyện đang hừng hực thiêu đốt linh hồn, không phun hết ra liền không thoải mái.



Hôm nay sẽ kể cho mọi người một mẩu chuyện nhỏ coi như làm nóng không khí, bởi vì mấy ngày hôm nay tôi bị dọa đến bồn chồn ruột gan, cần phải dưỡng thương. 



—————————



Lầu 1261: Hoan nghênh lâu chủ trở về! Kỳ thực cái comment #939 lần trước là của tôi, tôi sai rồi, lâu chủ đừng sợ… Mà mấy thím @Lầu 935 và @Lầu 881 cũng mau ra đây nhận lỗi đi nào, nếu không thì không có cái để mà hóng âuuuuuuuuuuuuu! 



—————————



Lầu 1301 (lâu chủ trả lời): Á đù, tđn không ai ra nhận hai cái comt kia… 
Tôi: “Chuẩn cơm mẹ nấu rồi chứ còn gì nữa.”



Sau đó, S dùng ngữ điệu vừa oán giận vừa đậm mùi cưng chiều, bảo: “Hiện tại đã sắp mười giờ, mặt trời lên tới giữa đỉnh đầu, đúng là không thích hợp để tập thể dục buổi sáng.”



Tôi: “…” Anh giai ơi, sóng não của chúng ta vẫn là không cách nào trùng khớp.



Bấy giờ, B rốt cuộc đã chạy tới được đây: “Em không chạy nổi nữa, hộc…”



S ôn nhu nói: “Con heo lười này.”



B không vui: “Còn không phải tại anh đêm qua…”



Tôi vội vàng đánh chữ: “Tôi không nghe thấy gì cả, vừa rồi gió lớn, gió quá lớn.”



B: “…”



S dỗ dành B: “Ngồi nghỉ tại chỗ năm phút rồi chúng ta chạy nốt một vòng cuối cùng, được không?”



B nhanh chóng ngồi phịch xuống, nói: “Khát.”



S lấy vật phẩm “Một bình nước suối trong suốt” ở trong balo ra, giao dịch cho B: “Bảo bối uống cái này đi, phải uống từng ngụm nhỏ, không thể một hơi uống cạn nhé.”



B: “Dạ.”



Vì thế tôi liền nhìn B cầm “Một bình nước suối trong suốt”, không ngừng lặp lại quá trình loading thanh trạng thái tiêu thụ vật phẩm: loading — tự mình hủy bỏ — loading — tự mình hủy bỏ — loading — … — … — … — …, hệt như hắn thật uống từng ngụm từng ngụm một…



Hai người bọn hắn diễn thật sự rất có tính hình tượng, tôi cảm thấy một mình chiêm ngưỡng quả thực quá là đáng tiếc, vì thế liền lặng lẽ chụp lại đoạn nói chuyện vừa rồi, sau đó chia sẻ qua YY cho phó bang chủ.