Si Quỷ

Chương 51 :

Ngày đăng: 11:55 19/04/20


Tối hôm đó, anh cả đã có lệnh triệu tập, Từ Ly Yến không dám trái lời đành phải đưa Dụ Chiêu về nhà. Cũng may đây là phần tử xã hội đen đã mất trí nhớ lẫn phẫu thuật thẩm mĩ, cậu không quá lo lắng về việc hắn ta động tới người nhà mình.



Trong nhà chỉ có Từ Ly Hạo và Từ Ly Thần, Từ Ly Thịnh còn tăng ca chưa về nhà nhưng đã gọi báo nhà có khách từ sớm nên Từ Ly Thần chuẩn bị cơm đầy đủ đón tiếp, còn rất nhiệt tình ngồi bắt chuyện với Dụ Chiêu. Từ Ly Hạo cũng theo đuôi ngồi xuống chào hỏi dăm câu, là một giáo viên dạy tâm lý nên tính tình cũng ôn hòa giọng nói trầm ổn, Từ Ly Thần lùn hơn Từ Ly Hạo một chút, vẫn là sinh viên nên hoạt bát có thần, mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản, bên ngoài vẫn còn mặc tạp dề màu vàng chưa cởi ra.



“Cậu tên là Dụ Chiêu? Vậy sau này tôi gọi là A Chiêu nhé, chắc A Yến thân với cậu lắm, từ trước giờ không thấy A Yến dẫn bạn về nhà làm cả nhà chẳng biết mặt người bạn nào của nó cả. Xem này, nó bị thương còn làm phiền cậu lâu ngày như thế đúng là không biết xấu hổ. Tính tình A Yến nhà tôi không được tốt, chắc cậu phải nhịn nhiều rồi. Hôm nay ở đây không cần khách khí, cứ xem như nhà của mình.”



“A Thần, nấu canh xương xong chưa?” Thấy Từ Ly Thần lải nhải không có dấu hiệu ngừng, Từ Ly Hạo không nhịn được cắt lời, Từ Ly Thần nói xin lỗi rồi chạy vội vào nhà bếp.



Từ Ly Yến bất đắc dĩ bóp thái dương, đối với ông chú lắm lời này cũng chẳng biết phải nói gì, quay đầu nhìn thấy Dụ Chiêu lại đang nhìn chằm chằm Từ Ly Thần mới vào bếp, thần tình túc mục như trầm ngâm suy nghĩ. Cậu lập tức véo hông hắn một cái làm Dụ Chiêu giật mình quay đầu, thấy Từ Ly Yến đang nhìn mình cười mủm mỉm, “Nhìn đủ chưa?”



“Chẳng qua là ta thấy anh em cậu lớn lên rất giống nhau.”



“Đấy là chú tôi.”



Hoàn toàn không tin vào cái cớ vớ vẩn của Dụ Chiêu, Từ Ly Yến cười lạnh, đúng lúc Từ Ly Thần gọi vào ăn cơm nên vấn đề này nhanh chóng bị ném đi.



Ăn uống xong, Từ Ly Thần dẫn hai người lên tầng hai. Tầng hai còn phòng trống nhưng đồ đạc lộn xộn, bởi Từ Ly Thịnh mới nói lúc chiều, thời gian gấp quá Từ Ly Thần còn chưa kịp dọn dẹp, vì vậy luôn miệng xin lỗi Dụ Chiêu, “Phòng có điểm bừa bộn, cậu ngủ tạm đêm nay, sáng mai tôi sẽ dọn dẹp cẩn thận.”



“Không cần dọn, để anh ta ngủ phòng cháu.” Từ Ly Yến tự chủ trương nói.



Phòng Từ Ly Yến không gian rộng bày biện tùy ý không có vấn đề, bản thân Dụ Chiêu có thế nào vẫn là tội phạm, đương nhiên phải ở gần giám thị mới được.
Cậu đã đọc hết tư liệu, biết hắn là đứa trẻ bị vứt bỏ được đưa vào cô nhi viện nuôi dưỡng, lớn lên thì gia nhập Đao Tế Xã. Sống cùng với Dụ Chiêu ít lâu, cậu nghĩ bản chất hắn căn bản không xấu, chẳng qua là do từ nhỏ không có ai chỉ đường mà đi lầm. Vì vậy nói, “Đợi khi nào anh kết hôn, sinh con rồi sẽ biết cảm giác có người thân là thế nào.”



“Ta sẽ không kết hôn.”



Yêu quái thường đến đi một mình, hắn không có hứng thú với quỷ hồn thông thường, con người thì càng không thèm để vào mắt, bởi con người là sinh linh yếu ớt như thủy tinh vậy, dường như chạm mạnh một cái là sẽ vỡ, không hợp với bản tính hiếu chiến của hắn. Điểm hứng thú duy nhất của hắn đối với con người là việc hút hồn phách bọn họ. Chỉ có Từ Ly Yến là ngoại lệ, ngẫu nhiên xông vào địa bàn của hắn, ngẫu nhiên bị thương để hắn nếm thử máu cậu, đối với hắn đây là điểm khác biệt nhất của Từ Ly Yến và những người khác, cũng chủ yếu vì nguyên nhân này hắn mới dung túng, dễ dàng để Từ Ly Yến muốn làm gì mình thì làm.



Từ Ly Yến hiểu lầm suy nghĩ Dụ Chiêu, tưởng hắn bi quan nên vội khuyên nhủ, “Nhân duyên con người không thể nói trước được, có khi vài ngày nữa anh lại gặp được người mình thích thì sao.”



“Không đâu.”



Ngay lập tức phủ định, Từ Ly Yến tức đến nghiến răng nghiến lợi, lười nói tiếp vì vậy trở mình sang bên, nhắm mắt ngủ. Dụ Chiêu không biết vẫn đang ngẫm nghĩ lời cậu, đột nhiên phát hiện ra một đạo lý. Hắn không có hứng thú với bất kì quỷ hồn hay con người nào, nhưng Từ Ly Yến lại là ngoại lệ, không giống với hai loại kia, hắn đối với cậu vô cùng hứng thú là đằng khác, nên mới vì cậu mà trà trộn vào đây. Có lẽ thích cậu là chuyện vô cùng đơn giản.



Nhớ lại bộ dạng biếng nhác mà phong tình của Từ Ly Yến lúc nãy, tim Dụ Chiêu lại đập thình thịch, hắn nhẹ giọng nói, “Nếu người đó là cậu, cậu có chịu không?”



Mãi mà không thấy ai trả lời, Dụ Chiêu định hỏi lần nữa thì nghe thấy tiếng ngáy nhè nhẹ, vì vậy không hỏi nữa mà nghiêng người ra nằm cạnh cậu. Bóng tối không là gì với hắn, nên Dụ Chiêu có thể nhìn thấy Từ Ly Yến rõ ràng như ban ngày, lúc này đã ngủ say, mày kiếm hơi cong, dáng vẻ khi ngủ nhu hòa hệt như một đứa trẻ.



Không trả lời, Dụ Chiêu thay cậu đồng ý hộ, “Cậu đồng ý rồi, vậy từ nay ta sẽ thích cậu.”



Từ Ly Yến có nằm mơ cũng không ngờ được mình nhất thời hảo tâm lại khiến con yêu quái nhất thời buồn chán muốn ở lại nhân gian giết thời gian trở thành một lòng muốn theo đuổi mình.