Si Tâm Hồn

Chương 10 :

Ngày đăng: 05:37 19/04/20


“Ngươi sẽ toàn thân vô lực nằm ở nơi này, nhìn ta đem mấy thứ này mang đi. Ngày mai, ta sẽ rời khỏi Hongkong đem lửa thiêu dụi toàn bộ nơi này.”



“Cô……” Đây là chị ruột của mình sao? Vẻ mặt quả rất ác độc! Không là kẻ điên cuồng, mất hết nhân tính mới đúng.



“Yên tâm ta sẽ đem ba tới viên dưỡng lão coi như là tận hiếu cuối cùng.” Hắc Dao cười lạnh.



Hắc Tĩnh hoảng sợ giãy dụa nhưng là tay chân đều cử đông không nổi.



“Thôi nhé, ta còn rất nhiều việc phải làm không thèm đếm xỉa tới ngươi.” Dứt lời Hắc Dao lấy di động liên lạc với mấy thuộc hạ đi vào mang mọi đồ đạc đi.



Hắc Tĩnh liền như vậy trơ mắt nhìn những bảo bối bị mang đi. Ba mươi phút sau toàn bộ tủ bảo hiểm trống trải yên tĩnh như 1 phần mộ. Làm nàng thấy rất sợ hãi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt nhìn chị mình. Không! Đừng nhốt nàng ở đây! Đừng biến nơi này thành mồ chôn của nàng……



Nàng hò hét nhưng không hết ra được.



“Vĩnh biệt Tĩnh! Vừa vặn hôm nay là sinh nhật em! Đây là món quà cuối cùng cho em hy vọng em ta sẽ thích. Ha ha……” Hắc Dao đem 1 khói thuốc nổ đặt ở bên người nàng, cười điên cuồng đi ra. Mở ra di động đã thu lại giọng nói của Hắc Tĩnh.



“ 9 7 2 4 1 4 6”



Hắc Tĩnh trừng mắt sợ hãi.



Ầm !



Cả 1 đám thuộc hạ được thuê đã ngã xuống, nháy mắt chỉ còn lại 5 người hộ vệ cho Hắc Dao. Nhìn đám người kia làm nàng run sợ.



Đây chính là “sói” của Đông Phương gia! Đây là Đông Phương Lang trong truyền thuyết đó sao! Thật quá mạnh



“Cô ấy đâu?” Đông Phương Thiên Kiêu khuôn mặt tuấn tú đầy sát khí.



Hôm qua hắn cùng Thập Nhị và 4 thuộc hạ khác bay ngay tới Hongkong đuổi theo Hắc Tĩnh nhưng vẫn tìm không thấy, cửa của Hắc Nguyệt Đường lại khóa, lúc vào nhà trống không, mọi trụ sở của Hắc Nguyệt Đường đóng cửa không kinh doanh, mọi bang phái có vẻ như toàn bộ tan rã, liền ngay cả bản than Hắc Phúc Trạch cũng mất hút, tình huống này q ủa là quái dị, làm hắn rất lo lắng.



Sau tin tức Đông Phương Lang thu được Hắc Dao đnag chuẩn bị xuất ngoại, đi 1 mình, mang theo rất nhiều cổ vật… vì thế mà tìm đến chặn cô ta lại.



“Tôi…… không biết……” Hắc Dao giọng run rẩy. Trong trí nhớ nàng thấy Đông Phương nhị thiếu rất anh tuấn, khách khí, đối nhân xử thế rất chu toàn vậy mà giờ phút này nhìn giống như 1 con sói hung dữ.



“Không nói ư?” Đông Phương Thiên Kiêu nhẹ nhíu mày qua về phíaThập Nhị đứng cạnh nói:



“Lấy 1 bên tai xinh đẹp của tiểu thư đây!”



Thập Nhị tuân lệnh, lấy ra 1 con dao đứng ở trước mắt làm nàng hoảng loạn.



“Không!” Hắc Dao lui về sau, tay che tai lớn tiếng thét.



“Cho ngươi 3 giây Hắc Tĩnh ở đâu?” Hắn không còn nhẫn nại được nữa.



“Vì sao anh lại để ý cô ta như vậy? Cô ta chỉ là 1 kẻ quái dị, không ra nam, chẳng ra nữ, biến thái đáng ghét! Có gì là tốt? Vì sao trong mắt anh lại có cô ta? Vì sao?” Hắc Dao kích động hét.




“Cái gì 1 mạng bảo vệ hai mạng? Cái gì ba thì sống? Cô gái kia tất cả đều là nói bừa! Thập Nhị đã chết, nhị ca cũng biến thành như vậy làm sao có thể ba người sống? Kết quả chỉ 1 Hắc Tĩnh sống mà thôi!” Đông Phương Tuyệt Thế tức giận chửi ầm lên.



“Tuyệt Thế bình tĩnh một chút.” Đông Phương Phong Hoa trấn an em trai.



“Nữ nhân kia là nói láo! Đừng cho ta nhìn thấy cô ta!” Hắn đem lửa giận chuyển về chỗ Đông Phương Khuynh Quốc.



“Cô ấy nói nhất định có đạo lý của cô ấy……” Đông Phương Khuynh Quốc lẩm bẩm.



“Đúng vậy ít nhất Thiên Kiêu không chết.” Đông Phương Phong Hoa ảm đạm nói nhìn về phía phòng bệnh bên ngoài Hắc Tĩnh đã cnah ở đó 7 ngày rồi.



Đã qua bảy ngày, ngày qua ngày Đông Phương Thiên Kiêu vẫn chưa tỉnh, vẫn hôn mê, không có gì lạc quan. Ngoài phòng bệnh Hắc Tĩnh vẻ mặt tiều tụy cứ như vậy lẳng lặng canh giữ ở bên Đông Phương Thiên Kiêu bên không ăn, không chợp mắt, trụ tới hôm nay, nước mắt rơi hoài.



“Ô…… Mi là tên ngốc à! Ai bảo mi cứu ta? Mi không phải hận ta sao? Không phải bảo ta đi rất xa sao? Vì sao còn đến Hongkong? Vì sao còn tìm ta……” Cầm chặt tay hắn, nàng khóc thê lương bi ai rất kích động.



Đã 7 ngày trong đầu nàng vẫn là hình ảnh hắn gọi nàng hôm đó, hắn chạy vào mỉm cười với mình. Lúc đó mà hắn còn cười được!



Cười mà khiến nàng như đứt từng khúc ruột, cười mà trong lòng nàng run sợ. Hắn căn bản mặc kệ sinh tử, hắn không nghĩ buông tha nàng, vĩnh viễn cũng không buông nàng ra!



Người đàn ông nà, yêu đến điên rồi sao? Bị hắn yêu như vậy mình còn có chỗ thoát sao? (L: thoát ko nổi thưa chị)



Không đường lui nhưng thế nàng không hề chạy thoát kiếp này, nàng chỉ vì hắn mà làm 1 người đàn bà bình thường, vì hắn mà sống nếu lời nguyền của mỹ nhân từ không thể giải, nàng sẽ cùng hắn cùng chết……



Nhưng hắn còn sống không qua ba mươi tuổi! Làm sao hắn cứ thế mà đi! Làm sao bỏ lại nàng mà đi…….



“Nếu không muốn ta đi phải tỉnh lại đi! Cứu ta rồi cứ thế mà đi như vậy sao? Mi thật quá đáng…… Làm ơn đi đừng có chết…… Không được chết… phải sống tử…………Mi muốn ta làm cái gì ta đều nghe, muốn ta làm nữ nhân ta là nữ nhân…… Muốn ta ở lại bên cạnh ngươi ta liền lưu lại, Vì vậy, van cầu ngươi đừng đi…… Em yêu anh! Anh có nghe thấy không? Em yêu anh……” Nàng khóc nức nở, nghẹn ngào khẩn cầu. (L: rốt cục cũng nói đc câu yêu mà tận



Tiếng khóc ai oán thê lương, khiến ai đi qua nghe cũng mủi lòng, đau lòng thay cho người bên trong.



Lúc này Đông Phương Thiên Kiêu tay đột nhiên có động.



Nàng còn khóc nên không có phát giác thẳng đến khi đầu ngón tay chậm rãi chạm vào tay nàng, siết chặt tay nàng, nàng mới ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn.



Hắn chậm rãi mở mắt yên lặng nhìn nàng, khóe miệng hơi giơ lên giống như đang gọi nàng vậy.



Nàng nín thở tức kích động nói không ra lời,nước mắt không ngừng chảy xuống.



“Nói lại lần nữa.” Hắn suy yếu yêu cầu.



Trong bóng tối mờ mịt hắn đau lòng khi thấy nàng khó vì hắn! Lại còn nói ra 1 câu kia.



Nàng ngây ra một lúc rồi nở nụ cười, nhanh túm chặt tay hắn lau khô nước mắt nói



“Em yêu anh……”