Si Tâm Hồn

Chương 2 :

Ngày đăng: 05:36 19/04/20


“Sau đó thì anh định thế nào ? Anh vì Triệu Mộ Hiền có thể không muốn sống không lẽ bắt cả 3 chúng em 30 tuổi nhận mệnh mà chết sao ?” Đông Phương Thiên Kiêu túm cổ áo Đông Phương Phong Hoa tức giận gào thét. Hắn vội vàng chạy về Đài Loan, Đông Phương Thiên Kiêu lúc đầu phái Đông Phương Lang tóm lại Triệu Mộ Hiền không ngờ một vòng lại phát hiện Đông Phương Phong Hoa đã đem Triệu Mộ Hiền mang về nhà.Thật châm trọc mà! Mà cả nhà lại coi Triệu Mộ Hiền là 1 thành viên trong Đông Phương gia. Mà cư nhiên không ai phản đối, hoặc kháng nghị thậm chí ngay cả bà nội cùng mẹ cũng đều thỏa hiệp.



Hắn tức lửa giận chết được! Bởi vì đại ca ích kỷ, giờ liên quan đến hắn, Khuynh Quốc cùng Tuyệt Thế ba người mất đi cơ hội sống duy nhất thật chẳng ra sao cả.



Đông Phương Phong Hoa sắc mặt ủ dột, đối mặt với lửa giận cùng chỉ trích của em trai chỉ nhẹ nhàng nói một câu:



“Anh rất xin lỗi! Thiên Kiêu.”



“Xin lỗi? Chỉ một câu xin lỗi là có thể xong sao? Vì tình yêu của anh phải hy sinh mạng sống của chúng ta, thật sự là rất buồn cười.” Hắn lạnh lung nói.



“Anh…… Anh biết 1 cách khác có thể giải lời nguyền.” Đông Phương Phong Hoa xoa dịu thằng em đang nổi giận.



“Còn có biện pháp khác sao? Không! Em không muốn lãng phí thời gian Triệu Mộ Hiền phải chết!” Nói xong hắn đột nhiên đẩy ra Đông Phương Phong Hoa ra nhằm vào Triệu Mộ Hiền.



Đông Phương Phong Hoa kinh hãi, vội vàng ngăn cản em mình. Nhưng đứa em này tức giận nên rất mạnh mẽ 1 phát làm hắn ngã nhào sang 1 bên, ở sau lưng Triệu Mộ Hiền túm lấy cổ không chế.



Triệu Mộ Hiền hoảng sợ, ngây ngốc đứng ở đó, hoàn toàn không kịp né tránh.



“Thiên Kiêu! Buông cô ấy ra!” Đông Phương Phong Hoa hét.



“Thiên Kiêu! con bình tĩnh một chút……” Đông Phương phu nhân cũng ra mặt khuyên.



“Mẹ!!!!!! Con rất bình tĩnh chỉ mọi người đều điên hết rồi! Mọi người chẳng lẽ đã quên, cô ta là vật hiến tế sao ? Là người duy nhất có thể giải được lời nguyền cho Đông Phương gia ta! Sao lại buông tha cô ta chứ!” Đông Phương Thiên Kiêu lạnh như băng nói, đồng thời tay tăng thêm lực đạo.



“Ngô……” Triệu Mộ Hiền bị sặc không thể hô hấp, sắc mặt bắt đầu đỏ lên.



“Thiên Kiêu! Mộ Hiền tình nguyện làm nữ nhân của anh.” Đông Phương Phong Hoa lo lắng lại đau lòng, lớn tiếng tuyên bố.



“Thì sao? Cho dù cô ta đã không phải là xử nữ em cũng muốn cho đi hiến tế.” Đông Phương Thiên Kiêu lạnh lùng thốt ra.



“Nhị ca! Đại ca là thật lòng yêu Triệu Mộ Hiền……” Đông Phương Khuynh Quốc thở dài.



Nhị ca không chứng kiến quá trình đại ca cứu Triệu Mộ Hiền, nếu hắn thấy được sẽ không gây khó dễ đại ca thế này.



“Yêu? Ai trước kia nói chúng ta là những người không có tư cách nói chuyện yêu, lại càng không nên lưu lại gì sẽ vì sẽ chúng ta thống khổ, có tình yêu rồi mình chết đi sẽ rất tiếc nuối, mà người sống yêu mình nhìn người mình yêu phải chết sẽ rất thống khổ………. Đại ca! những lời này anh đã quên sao?” Đông Phương Thiên Kiêu châm chọc Đông Phương Phong Hoa.



“Anh không quên kể cả hiện tại anh vẫn cứ cho rằng là vậy.” Đông Phương Phong Hoa ác liệt trả lời



“Nhưng là Mộ Hiền làm cho anh hiểu được trên đời này dù người đó biết rõ chúng ta bị nguyền rủa vẫn yêu mình không thay đổi. Biết chúng ta không thể cùng nàng ấy sống đến bạc đầu răng long nhưng vẫn kiên quyết ở bên cạnh anh…….”



“Phải không Triệu Mộ Hiền? Cô có thể chịu được nỗi đau người đàn ông mình yêu chết đi hay sao? Cô thật sự chịu được ?” Đông Phương Thiên Kiêu buông tay ra, lạnh giọng hỏi Triệu Mộ Hiền.



Triệu Mộ Hiền dùng sức thở, một lúc lâu sau mới phát ra thanh âm



“Tôi…… Làm sao không đau ? Kẻ sống sót luôn chịu tra tấn, cực khổ đau hơn ai hết. Không phải ai cũng dám thừa nhận nỗi đau đó và vượt qua…….” Nàng quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, lại nói:



“Nhưng cũng bởi vì thế, tôi không muốn anh ấy phải giết rồi sau đó thống khổ đến cuối đời, tôi thà rằng làm cái kẻ sống sót mà chịu đau, sinh cho anh ấy 1 đứa con ở cùng anh ấy đến giây phút cuối cùng….”



Nàng nói mà làm cho 2 vị Đông Phương phu nhân cảm động không thôi, nhưng cũng không làm mềm lòng được Đông Phương Thiên Kiêu.



“Nói thì hay lắm! Thực cảm động lòng người, thì sao chứ ? 2 người các ngươi có yêu nhau đến chết đi không tiếc nhưng còn lời nguyền của Đông Phương gia chúng tôi thì sao ? Các ngươi sống thế mà yên lòng ư ?” Hắn tức giận cười lạnh.



“Tôi……”



“Đại ca anh nên suy nghĩ, nhìn cho kĩ, cẩn thận bị cô ta lừa vì không muốn chết nên mới làm ra cái trò yêu huynh!” Hắn tiếp tục nói lời cay độc.



Triệu Mộ Hiền trợn to mắt, tức giận lớn tiếng phản bác:



“Cậu nói đủ chưa? Chẳng qua bởi vì chính cậu sợ chết mới không buông tha cho tôi thôi! Dù tôi có ở cùng 1 chỗ với Phong Hoa hay không ở cùng thì cậu đều muốn tôi phải chết để cứu lấy sinh mạng của mình, cậu mới là kẻ độc ác, ích kỷ !” ( L: khổ thân thằng bé, bị chị dâu tạt cho 1 trận ko biết tỉnh ra ko ?)



“Mộ Hiền em đừng nói nữa! ”Đông Phương Phong Hoa sốt ruột khiển trách vợ. Cô vợ ngốc này nói thế chỉ càng đổ thêm dầu vào lửa, chỉ càng chọn giận Thiên Kiêu.


Hai gã mặc áo xám nhân vội vàng chạy vào đẩy Cừu Nghĩa ra.



“Đừng bắt tiểu thư phải nói nhiều như vậy! Thiên nhãn của nàng không thể sử dụng quá mức, nếu không cô ấy sớm muộn gì cũng bị thương tổn!”



“Đợi chút…cô ấy vừa rồi còn đang nói dở….” Đông Phương Thiên Kiêu lại cảm thấy trong lời nàng nói có huyền cơ khác hắn còn muốn hỏi rõ ràng một ít, nhưng cô gái này đã bị mang đi trên màn hình chỉ còn lại Cừu Nghĩa.



“Cừu tổng quản! Ông đang ở nơi nào?” Đông Phương phu nhân lập tức hỏi.



“Dạ thuộc hạ ở Tô Châu.”



“Chúng ta phải nghĩ biện pháp thỉnh vị tiểu thư kia tới đây một chuyến.”



“Bà nội! Bà tin cô ấy ?” Đông Phương Khuynh Quốc mở to hai mắt.



“Không tin cũng phải tin! Bà tuyệt đối không buông tha bất cứ cơ hội nào?” Đông Phương lão phu nhân kiên nghị nói.



“Đúng thế! Chỉ cần có khả năng giải trừ lời nguyền rủa, cho dù chỉ có tia hi vọng nhỏ nhoi ta cũng phải nắm chắc, hơn nữa tôi cảm thấy cô ấy không giống là kẻ gạt người……” Triệu Mộ Hiền cũng nói.



“Nữ nhân kia thay cô giải vây, cô đương nhiên tin cô ấy.” Đông Phương Tuyệt Thế nói.



“Tôi….” Triệu Mộ Hiền trừng mắt với hắn, thật sự rất muốn đấm cho hắn một phát, nhưng là nàng không dám, đã quen Đông Phương Tuyệt Thế cũng không phải một, hai ngày! Nàng nên chọc tiểu quỷ này nếu không chết rất khó coi



“Tốt rồi. Đều im lặng đi! Thiên Kiêu con đi nữ nhân kia, còn vị tiểu thư có thiên nhẫn kia….” Đông Phương lão phu nhân nhìn về phía Cừu Nghĩa.



“Cừu Nghĩa! Ngươi có thể đem cô gái đó về đây không?”



“Lão phu nhân! Cô ấy nói mình chỉ có thể nói đến vậy thôi. Còn việc khác thì chúng ta phải dựa vào sức mình.” Cừu Nghĩa khó xử nói.



“Hừ, xem kìa! Chỉ biết múa mép khua môi, cô ta chỉ giỡn chơi chúng ta thôi.” Đông Phương Tuyệt Thế chán ghét bĩu môi.



“Trên đời này luôn luôn những người có năng đặc biệt, chúng ta là Đông Phương gia nên ta phải học được cách khiêm tốn để đối mặt với mọi điều. Hoặc là Đông Phương gia chúng ta tự mình ra mặt tới gặp cô gái đó như vậy mới thành ý….” Đông Phương phu nhân trầm ngâm chuyển hướng về Đông Phương Khuynh Quốc



“Khuynh Quốc con đi đi!”



“Con? Vì sao là con?” Đông Phương Khuynh Quốc ngẩn ra. ( L: là thiên mệnh anh à)



“Phong Hoa bị thương, Thiên Kiêu cũng có việc, Tuyệt Thế phải trông coi tìm di tích mộ táng của công chúa trước mắt chỉ có con là nhàn hơn.” Đông Phương phu nhân trừng con trai.



“Con… còn phải thiết kế mẫu mới cho gốm sứ Đông Phương…” Đông Phương Khuynh Quốc thật sự là lười xa nhà.



“Phải biết cân nhắc nặng nhẹ việc này quan trọng hơn so với thiết kế nhiều. Ngày mai cháu phải lập tức xuất phát.” Đông Phương lão phu nhân nghiêm túc ra lệnh.



Đông Phương Khuynh Quốc bất đắc dĩ thở dài chỉ có thể tiếp nhận nhiệm vụ.



“Thiên Kiêu! Con nói đã gặp qua nữ nhân kia thật sự là có thể đem đem cô gái đó về sao?” Đông Phương phu nhân có vẻ rất quan tâm cô gái mang hồn phách vị thợ kia.



“Mẹ! Ngưòi yên tâm. Chỉ cần con ta tay cô ta sẽ chạy không thoát.” Đông Phương Thiên Kiêu thâm trầm cười.



“Cô ấy rốt cuộc là ai?” Đông Phương Phong Hoa tò mò hỏi.



“Thực khéo thay, cô ấy chính là đại tiểu thư Hắc Dao của Hắc Nguyệt Đường.” Đông Phương Thiên Kiêu công bố đáp án.



“Hắc Nguyệt Đường?” Đông Phương Phong Hoa rùng mình cùng Triệu Mộ Hiền nhìn lẫn nhau không nghĩ tới lại có quan hệ với Hắc Tĩnh ư?



“Đúng vậy. Cô ta là chị gái của Hắc Tĩnh, trước mắt giữ vai trò quản lý Hắc Nguyệt Đường.”



“Hắc Nguyệt Đường rất phiền toái nhất là Hắc Tĩnh….” Đông Phương Phong Hoa nhíu mày.



“Đừng lo lắng chỉ cần thu phục được Hắc Dao thì tiểu tử kia sẽ không uy hiếp gì được.” Đông Phương Thiên Kiêu hiện lên một nụ cười đắc ý, lạnh lẽo. Hắc Dao khẳng định là hắn thu phục dễ như chơi, bất quá hắn càng muốn biết Hắc Tĩnh khi nhìn thấy diện mạo thực của bình Hà Khẩu mỹ nhân sẽ có biểu tình thế nào…..



Lúc này tiểu tử kia chỉ sợ là đã tức giận đến hộc máu rồi…Thật đáng tiếc… Rất đáng tiếc