Siêu Cấp Binh Vương
Chương 109 : Gây Tai Họa
Ngày đăng: 10:56 30/04/20
Đêm đó, Diệp Khiêm chưa có trở lại biệt thự của Tần Nguyệt, mà ở tại nhà Lâm Nhu Nhu. Tiểu nha đầu chăm sóc cho hắn giống như một người vợ ôn nhu hiền lành đang chăm sóc cho chồng của mình. Mặc Long không ở cùng họ, về phần đi chỗ nào, Diệp Khiêm không biết, cũng không có hỏi. Ngoại trừ lúc chấp hành nhiệm vụ, thành viên Nanh Sói đều được tự do hoạt động.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Khiêm vậy mà không có dậy sớm, ôn nhu hương anh hùng mộ, đúng là có điểm đạo lý. Lâm Nhu Nhu phải đi làm, cho nên dây sớm chuẩn bị bữa sáng, lúc Lâm Nhu Nhu trở lại trong phòng ngủ, thấy Diệp Khiêm đang ngủ say, Lâm Nhu Nhu ngây ngốc hạnh phúc mà cười cười.
"Đồ lười, mau đứng lên ăn cơm." Lâm Nhu Nhu nắm cái mũi của Diệp Khiêm, kêu lên.
Diệp Khiêm kỳ thật đã sớm tỉnh, chỉ là trên giường này có mùi thơm của Lâm Nhu Nhu, phi thường thoải mái. Diệp Khiêm sớm đã biết rõ nàng vào phòng, nhưng vẫn cố ý giả bộ ngủ. Nghe xong Lâm Nhu Nhu nói, Diệp Khiêm bỗng nhiên mở to mắt, một tay ôm Lâm Nhu Nhu, nói: "Vợ yêu, em muốn mưu sát chồng à?"
Lâm Nhu Nhu bị hù "Ah" kêu to một tiếng, sau đó nằm trên ngực của Diệp Khiêm, gắt giọng: "Anh nói ai là vợ yêu, thật không biết xấu hổ."
"Không phải sao? Em chẳng lẽ không phải vợ anh sao?" Diệp Khiêm nói, "Vậy coi như xong, anh đi tìm vợ của mình thôi."
"Anh dám!" Lâm Nhu Nhu trừng Diệp Khiêm, sẳng giọng.
Hắc hắc cười cười, Diệp Khiêm nói: "Anh nào dám ah, em là vợ đáng yêu nhất của anh."
"Miệng lưỡi trơn tru." Lâm Nhu Nhu gắt giọng, "Mau đứng lên ăn cơm, bằng không thì thức ăn sẽ nguội lạnh hết."
"Đừng nói như vậy, ngươi có thể có được như hôm nay toàn bộ nhờ sự cố gắng của bản thân, ta cũng không dám tự tiện kể công nha." Diệp Khiêm khẽ cười nói.
Cảm giác đối với Diệp Khiêm, Kỷ Mộng Tình cũng nói không nên lời đến cùng là dạng gì. Nếu như đơn giản chỉ là xem hắn là ân nhân cứu mạng thì tại sao từ khi được Diệp Khiêm cứu ra, chính mình cơ hồ mỗi đêm đều trông thấy hắn ở trong mộng. Thế nhưng mà nếu như nói chính mình là yêu thích hắn, Kỷ Mộng Tình lại có một điểm không muốn tin tưởng, dù sao nàng đã là nữ nhân ly hôn, lại có một tiểu hài tử, đối với nàng mà nói tình yêu tựa hồ có chút xa xỉ.
"Ngươi gấp gáp như vậy đi Tương Phi các, là có việc gì gấp sao?" Kỷ Mộng Tình hỏi.
"Ách, cùng người ta hẹn gặp mặt ở chổ đó, đến trễ thì không tốt." Diệp Khiêm đơn giản nói.
Kỷ Mộng Tình nhẹ gật đầu, cũng không có tiếp tục truy vấn, so với Tần Nguyệt, Lâm Nhu Nhu, nàng không thể nghi ngờ càng thêm thành thục, đối với nam nhân tính nết tự nhiên hiểu rõ cũng tương đối nhiều, chuyện gì nên hỏi, chuyện gì không nên hỏi, cũng coi như có chút tinh tường. Trầm mặc một lát, Kỷ Mộng Tình nói: "Diệp tiên sinh, qua mấy ngày nữa là sinh nhật của ta, mời ngươi đến nhà của ta ăn bữa cơm rau?"
Diệp Khiêm có chút sửng sốt, chứng kiến ánh mắt mong chờ của Kỷ Mộng Tình, trầm mặc một lát, hồi đáp: "Tốt, lúc nào?"
"Ngày 25." Kỷ Mộng Tình nói, sau đó đem địa chỉ nhà mình nói cho Diệp Khiêm nghe.
Diệp Khiêm ghi xuống, gật gật đầu nói: "Ừ, ta nhớ kỹ."