Siêu Cấp Binh Vương

Chương 125 : Tần Nguyệt Sa Đọa

Ngày đăng: 10:56 30/04/20


Âu Dương Thiên Minh cùng Triệu Nhã hoàn toàn không có bất kỳ liên quan nào, mà Triệu Nhã lại bị hắn bắt đi, không thể nghi ngờ là bởi vì Diệp Khiêm. Hồ Hội nếu như điểm này cũng nghĩ không được thì nàng cũng không có khả năng đứng ở vị trí cao như hôm nay.



Hồ Hội cũng không có chờ đợi Tần Nguyệt trả lời, hỏi tiếp: "Biết rỏ vị trí của Âu Dương Thiên Minh không?"



Gật gật đầu, Tần Nguyệt hồi đáp: "Ở một nhà máy hóa chất bỏ hoàng ở vùng ngoại ô phía Bắc, thám tử Hồng Môn truyền đến tin tức, Diệp Khiểm đã đến đó rồi."



Hồ Hội nhẹ gật đầu, cũng không có sốt ruột muốn Tần Nguyệt phái người đi trợ giúp Diệp Khiêm. Ý nghĩ của nàng tự nhiên giống như Tần Nguyệt, Diệp Khiêm đã một mình đi qua, nhất định là yêu cầu của Âu Dương Thiên Minh, nếu như mình lại phái người đi qua, chỉ sợ ngược lại sẽ mang đến cho Diệp Khiểm phiền toái không cần thiết, hiện tại duy nhất có thể làm là tin tưởng Diệp Khiểm, tin tưởng hắn có thể bình yên vô sự đem Triệu Nhã cứu ra. Về phần kết cục của Âu Dương Thiên Minh, đây không phải là chuyện nàng quan tâm, sống hay chết của hắn đều không có quan hệ gì với nàng.



An ủi vỗ vỗ bả vai Tần Nguyệt, Hồ Hội nói: "Ngươi yên tâm đi, bọn hắn sẽ bình an vô sự."



Tần Nguyệt ngẩng đầu nhìn Hồ Hội nhẹ gật đầu.



Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Tần Nguyệt thủy chung không cách nào bình tĩnh được, ngược lại Hồ Hội phảng phất giống như không có chuyện gì để nàng phải lo lắng, lấy ra một tờ tạp chí rất nhàn nhã ngồi đọc.




Diệp Khiểm xấu hổ nở nụ cười, nha đầu kia thật đúng là không phải đơn giản, rất xảo diệu liền hóa giải câu hỏi của Diệp Khiêm, để cho Diệp Khiêm căn bản không cách nào tiếp tục hỏi tiếp.



Một lát, chỉ thấy Tần Nguyệt cầm hòm thuốc từ trên lầu vội vàng đi xuống. Sau khi ngồi xổm xuống trước mặt Diệp Khiêm, vừa cúi đầu mở ra hòm thuốc, vừa nói: "Đưa tay của ngươi ra."



Bởi vì Tần Nguyệt đang mặc đồ công sở, cổ áo áo sơmi mở thật lớn, tăng thêm nàng đang ngồi chồm hổm trên mặt đất, một vòng trắng noãn rõ ràng chiếu vào mắt của Diệp Khiêm. Diệp Khiêm xem không khỏi vui vẻ thoải mái trong lòng, kìm chế không xuất ra âm thanh nuốt nước miếng. Đối với một màn này, Tần Nguyệt tự nhiên là không biết, thế nhưng Hồ Hội lại nhìn thấy rõ ràng, bất quá nàng cũng không nói gì, chỉ là thoáng liếc Diệp Khiểm, có chút nở nụ cười.



Tần Nguyệt rất ôn nhu cẩn thận đem y phục trên cánh tay của Diệp Khiêm dùng kéo cắt bỏ, thế nhưng mà máu tươi đã đong lại, dính vào trên quần áo."Ngươi nhịn một chút!" Tần Nguyệt ôn nhu nói. Sau đó rất nhẹ nhàng lấy ra từng mảnh y phục dính trên cánh tay. Diệp Khiêm nhịn không được hít một hơi lãnh khí, hắn tuy là người rắn rỏi bên trong lính đánh thuê Nanh Sói, nhưng hắn cũng là người, tự nhiên tránh không được có chút đau đớn, chỉ là cố chịu đựng không có kêu ra tiếng mà thôi.



Sau đó, Tần Nguyệt lại cẩn thận dùng rượu cồn tẩy rữa vết thương trên cánh tay của Diệp Khiêm, vừa nói: "Như thế nào lại bị thương nặng như vậy? Cả cánh tay đều bị xỏ xuyên rồi, hay là nhanh chóng đi bệnh viện a, nếu không cánh tay này của ngươi chỉ sợ về sau sẽ tàn phế." Sau đó nhìn Triệu Nhã, hỏi: "Nhã nhi, ngươi đem tình huống lúc đó nói một chút."



Triệu Nhã gật gật đầu, chậm rãi đem chuyện mình như thế nào bị Âu Dương Thiên Minh bắt được, sau đó Diệp Khiêm vì mình nên dùng chủy thủ tự đâm vào cánh tay, sau đó lại giải quyết bọn người Âu Dương Thiên Minh thế nào nói ra kỹ càng. Nghe được vết thương của Diệp Khiêm là do chính hắn gây ra, Tần Nguyệt cùng Hồ Hội không khỏi có chút sửng sốt, bất quá cũng không có tỏ vẻ cái gì quá nhiều.