Siêu Cấp Binh Vương

Chương 167 : Trò Chuyện (1)

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Diệp Khiêm cũng sẽ không đơn thuần cho rằng, Tần Thiên lần này tới là muốn cùng mình lôi kéo quan hệ, hay là thưởng thức mình. Tần Thiên là người đứng đầu tổ chức Hồng Môn, sẽ không tùy tiện làm ra quyết định gì. Tuy Diệp Khiêm không biết Tần Thiên lần này tới mục đích thực sự là cái gì, nhưng tin tưởng tuyệt đối không phải là bởi vì mình cùng Tần Nguyệt có quan hệ không rõ ràng.



"Vậy tiểu tử mạn phép trèo cao!" Diệp Khiêm nói.



Tần Thiên nở nụ cười, ánh mắt chuyển hướng Tần Nguyệt cùng Triệu Nhã, Hồ Hội, nói: "Các ngươi còn không được đi nghỉ ngơi?" Rõ ràng chính là hạ lệnh trục khách rồi, là có chuyện muốn nói cùng với Diệp Khiêm. Hồ Hội cùng Triệu Nhã rất tự nhiên đứng lên, nói: "Tần bá bá, chúng con đi lên lầu trước."



"Ừ!" Tần Thiên khẽ gật đầu. Nhìn thoáng qua Tần Nguyệt có chút do dự, Tần Thiên nói: "Như thế nào? Sợ ta khi dễ tiểu tử này à? Yên tâm đi, ta chỉ là cùng hắn nói chuyện."



Tần Nguyệt nhìn Diệp Khiêm, sau đó xoay người đi lên lầu. Ánh mắt lúc gần đi của Tần Nguyệt, để cho Diệp Khiêm có chút cân nhắc không thấu, hình như là nói cho Diệp Khiêm khiêm tốn một chút, chuẩn xác mà nói là có lẽ như con rể gặp cha vợ vậy.



Nhìn Tần Nguyệt ly khai, Tần Thiên quay đầu ha ha nở nụ cười, cảm thán nói: "Nữ sinh hướng ngoại a, chung quy là con gái nhà người ta." Vừa nói còn bên cạnh dùng một loại ánh mắt mập mờ nhìn Diệp Khiêm.



Diệp Khiêm có chút sửng sốt, có chút bất đắc dĩ cười cười. Tần Thiên làm cho hắn có chút cân nhắc không thấu, lúc mới bắt đầu biểu hiện ra khí phách mạnh mẽ, phảng phất muốn dùng khí thế của mình để gây áp lực cho Diệp Khiêm; nhưng bây giờ lại trở nên giống một lão nhân hòa ái dễ gần.



Tần Thiên nói những lời này, cũng không phải muốn cho Diệp Khiêm tiếp lời, cho nên Diệp Khiêm chỉ nở nụ cười, cũng không nói lời nào.



Tần Thiên từ trong túi móc ra một hộp xì gà, rút ra một điếu dưa cho Diệp Khiêm, hỏi: "Hút được không?"
Tần Thiên có chút sửng sốt, có chút không hiểu dụng ý của Diệp Khiêm, từ lúc bắt đầu đến giờ, Diệp Khiêm vẫn luôn bộ dáng nhẹ nhàng lạnh nhạt, ánh mắt cũng chưa từng có ly khai qua mình, chỉ phần này trấn tĩnh đủ để cho Tần Thiên thưởng thức rồi. Hiện tại người trẻ tuổi, có rất ít người có thể ở trước mặt Tần Thiên làm được như vậy, chẳng những là người trẻ tuổi coi như là người có địa vị trong xã hội, chỉ sợ cũng không dám như vậy. "Tự do yêu đương!" Tần Thiên tuy không rõ dụng ý của Diệp Khiêm, bất quá vẫn nguyện ý trả lời.



"Tần bá bá cảm thấy hiện tại có hạnh phúc không?" Diệp Khiêm hỏi.



"Đương nhiên!" Tần Thiên không chút do dự hồi đáp.



"So với trước khi kết hôn thì như thế nào?" Diệp Khiêm tiếp tục hỏi.



"Nhiều hơn một phần trách nhiệm, thiếu đi chút kích tình." Tần Thiên hồi đáp.



"Nếu như lại để cho Tần bá bá lựa chọn một lần nữa, Tần bá bá sẽ chọn không kết hôn, hoặc là kết hôn muộn, hay là sẽ giống như hiện tại?" Diệp Khiêm truy vấn.



"Đối với vấn đề giả thiết, ta từ trước đến nay đều không trả lời." Tần Thiên nói.



Diệp Khiêm nở nụ cười, cũng không nói chuyện, hút hai phần xì gà, sau đó chậm rãi nhổ ra khói trong miệng. Dừng một chút, nói: "Kỳ thật nội tâm của Tần bá bá con rất rõ ràng, có đôi khi quá trình so với kết quả càng thêm đặc sắc. Con tin tưởng chờ ngày chúng ta già đi, hồi ức trong đầu không phải là kết quả, mà là quá trình chuyện này diễn ra thế nào. Nếu như mọi thứ đều đi cân nhắc lợi hại, như vậy thì đã mất đi toàn bộ quá trình phấn khích. Tần bá bá cảm thấy thế nào?"