Siêu Cấp Binh Vương
Chương 187 : Ta Là Người Thích Bị Ngược Đãi
Ngày đăng: 10:57 30/04/20
"Ngươi không sao chớ?" Tần Nguyệt ngữ khí quan tâm hỏi.
Diệp Khiêm không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng, nói: "Không có... Không có việc gì ah. Tần Nguyệt, ngươi đêm nay giống như có vẻ hơi nóng vội."
Tần Nguyệt liếc Diệp Khiêm, nói: "Hảo tâm lại bị coi như lòng lang dạ thú, người ta là quan tâm ngươi, ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ. Ngươi xem, trên người đều ướt đẫm, ngươi ngồi xuống trước, ta đi phóng tắm chuẩn bị nước cho ngươi tắm."
"Ách, ách!" Diệp Khiêm mờ mịt không hiểu, tùy ý để Tần Nguyệt kéo mình ngồi xuống ghế sa lon, sau đó giống như một cô vợ hiền lành lấy khăn lau mặt cho Diệp Khiêm, sau đó lại vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng tắm chuẩn bị nước tắm cho Diệp Khiêm.
Diệp Khiêm kinh ngạc nhìn phương hướng phòng tắm, trong nội tâm buồn bực không thôi, không hiểu nha đầu kia như thế nào lại đột nhiên săn sóc hắn ôn nhu như vậy, chẳng lẽ là đối với mình có ý đồ gì? Đêm nay không phải là muốn đem mình hành quyết? Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, Diệp Khiêm không ngừng cảnh cáo chính mình, tuyệt đối không thể làm gì có lỗi với Lâm Nhu Nhu. Nàng hôm nay vừa đi, mình liền cùng Tần Nguyệt lên giường thì quả thật không bằng súc sinh ah.
Trong đầu toàn ý nghĩ đen tối, Diệp Khiêm dùng sức lắc lắc đầu, muốn đem những ý nghĩ này ném ra ngoài đi, nhưng mà lại tốn công vô ích.
Lúc này, Tần Nguyệt từ trong phòng tắm đi ra, tóc cùng quần áo đều dính một ít nước, vốn nàng mặc y phục đơn gian nay lại càng mông lung, như ẩn như hiện, tràn đầy cảm giác hấp dẫn. Diệp Khiêm hung hăng nuốt nước miếng một cái, con mắt nhìn chăm chăm không rời.
Tần Nguyệt hiển nhiên là chú ý tới ánh mắt của Diệp Khiêm, nhưng mà cũng không có lộ ra thần sắc chán ghét, ngược lại trên mặt lại nhàn nhạt nở nụ cười hạnh phúc. Có lẽ, theo nàng, có thể làm cho Diệp Khiêm si mê, cũng là một chuyện hạnh phúc."Đã xem đủ chưa?" Tần Nguyệt rất ôn nhu liếc Diệp Khiêm, nói.
"Ách, chủ yếu là thấy không rõ lắm, có chút không đã ah." Diệp Khiêm thuận miệng hồi đáp.
Diệp Khiêm thoáng nhìn thấy trái dưa leo trong tay Triệu Nhã, không khỏi ngạc nhiên, ý nghĩ hèn mọn bỉ ổi hiện ra trong đầu, nha đầu kia không phải là tịch mịch khó nhịn, muốn dùng dưa leo giải quyết?
Trông thấy ánh mắt hèn mọn bỉ ổi của Diệp Khiêm, Triệu Nhã tựa hồ cảm giác được suy nghĩ đen tối của Diệp Khiêm, trừng mắt liếc hắn, nói: "Chớ suy nghĩ lung tung, ta đói bụng nên lấy ra ăn."
Diệp Khiêm cười hắc hắc, nói: "Ta cũng không có nói cái gì a, làm sao ngươi biết ta muốn nói cái gì?"
Triệu Nhã trừng Diệp Khiêm, chẳng muốn cùng hắn tiếp tục dây dưa, giậm chân đi lên lầu.
Chứng kiến Triệu Nhã ly khai, sắc mặt của Tần Nguyệt cũng khôi phục lại, nói: "Ngươi đi tắm rửa a, ta lên nghỉ ngơi, ngày mai còn có lớp." Nói xong, vứt bỏ Diệp Khiêm vội vội vàng vàng hướng trên lầu chạy đi, khí tức cường hãn vừa rồi hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Diệp Khiêm nhún vai, đi vào trong phòng tắm. Có lẽ do quá mệt nhọc sau trận chiến nên bất tri bất giác, vậy mà nặng nề ngủ đi.
Hồi lâu, Diệp Khiêm từ trong giấc ngủ tỉnh lại, chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo, ngạc nhiên phát hiện vừa rồi quá mức khẩn trương, vậy mà quên cầm quần áo để thay. Diệp Khiêm đổ mồ hôi, nhìn thời gian, cũng đã là buổi sáng hơn sáu giờ. Ngẫm lại, các nàng có lẽ vẫn chưa rời giường a? Hơn nữa, sáng sớm đúng là thời điểm mọi người đang ngủ say, Diệp Khiêm rơi vào đường cùng đành cầm lấy khăn tắm quấn quanh thân thể, mở cửa hướng ra ngoài nhìn nhìn, không có phát hiện bóng người, âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Lén lút đi ra ngoài.
"Ah..." Một tiếng thét phá tan bầu trời, truyền đi khắp biệt thự.