Siêu Cấp Binh Vương

Chương 197 : Tiếp Nhận Sản Nghiệp Của Trần Phù Sinh

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Một vì sao rơi xuống phá tan bầu trời đêm hắc ám, một đời kiêu hùng đã vẫn lạc.



Trần Phù Sinh đã chết, ra đi trong yên lặng, mang theo sự tiếc nuối và áy náy sâu nặng. Lúc Tần Thiên, Diệp Khiêm cùng La Chiến đi đến trước giường bệnh, Trần Phù Sinh đã bị bịt kín vải trắng. Thương tâm, đó là tự nhiên, nhưng cũng không có ai khóc, phương thức thổ lộ tình cảm cũng không nhất định chỉ có khóc.



Tần Thiên thậm chí còn có một chút nhẹ nhàng thở ra, theo hắn, Trần Phù Sinh cả đời đều quá khổ, hắn mặc dù là lão đại giang hồ nhưng thủy chung vẫn còn giữ vững lương tâm của mình. Tại nơi tràn ngập thế lực lục đục với nhau, nơi mà mạnh được yếu thua, thì cái chết đối với Trần Phù Sinh có lẽ là một loại giải thoát.



Diệp Khiêm xốc lên tấm vải trắng kinh ngạc nhìn xem gương mặt của Trần Phù Sinh, tuy đã sớm nhìn quen sinh tử, nhưng giờ phút này Diệp Khiêm lại cảm giác được tánh mạng con người thật yếu ớt. Cho dù la ai thì cuối cùng cũng hóa thành một đống đất vàng. Làm đàn ông ở trên đời, muốn làm gì thì phài làm liền, không cần phải đi quản danh tiếng của mình sau này, nếu không làm sẽ có tiếc nuối, sẽ thẹn với lương tâm. Diệp Khiêm âm thầm thề, nhất định sẽ thủ vững giang sơn mà Trần Phù Sinh đã đánh hạ được, giúp hắn duy trì lời hứa mà hắn đã hứa với người khác.



Tần Thiên đi rồi, trở về thành phố Thượng Hải.



Trần Phù Sinh cũng đi rồi, mang theo lòng cùng tiếc nuối, dã tâm cùng vinh dự, đem tất cả mai táng ở phía dưới một mảnh đất vàng.



Không có tang lễ kinh hãi thế tục, cũng không có tế điện long trọng xa hoa, tro cốt của Trần Phù Sinh được đồng hương của hắn mang về quê nhà, an táng trên núi nhở ở tại cửa thôn, để bảo vệ những người trong thôn.




Trên bàn công tác, còn có một chồng tư liệu dày đặc, tựa hồ đã sớm chuẩn bị cho hắn. Diệp Khiêm không khỏi cảm thán, Trần Phù Sinh quả thật là một nhân vật kiêu hùng, sớm đã đem tất cả chuẩn bị xong. Diệp Khiêm mở tư liệu ra tùy tiện đọc qua một chút, không khỏi chấn động, sản nghiệp của Trần Phù Sinh cũng không lớn, bao gồm: bất động sản, đầu tư chứng khoán tài chính, quỹ ngân sách giáo dục, kinh doanh hội sở, khai thác tài nguyên than đá, khai thác dầu mỏ.



Trình Văn cung kính đứng ở trước mặt Diệp Khiêm, từ khi Diệp Khiêm bước vào đến bây giờ, hắn một mực đều quan sát Diệp Khiêm. Nhưng mà, hắn phát hiện mình căn bản nhìn không thấu Diệp Khiêm, người trẻ tuổi này cũng không có biểu hiện gì kinh người, tại sao lão bản lại chọn hắn là người thừa kế? Ngoại trừ trên mặt có vết sẹo mờ, làm cho bên ngoài Diệp Khiêm có thêm mấy phần khí phách, thì người trẻ tuổi này phảng phất là một người bình thường. Nhưng mà, người mà lão bản nhìn trúng sẽ là người bình thường sao?



Diệp Khiêm vô cùng rõ ràng, muốn triệt để tiếp nhận sản nghiệp của Trần Phù Sinh, không thể không nhờ sự trợ giúp của người trước mặt này, làm thế nào để thu được sự tín nhiệm của hắn, đây là việc cấp bách mà Diệp Khiêm phải làm.



"Trình quản lý, phiền toái ngươi vất vả một chút, đem tư liệu tất cả sản nghiệp cùng báo cáo tài vụ của công ty đều sửa sang lại cho ta, càng nhanh càng tốt, càng kỹ càng tốt." Diệp Khiêm dùng ngữ khí không để cho nghi vấn, rồi lại dùng ngữ khí khiêm tốn nói ra.



Ngày đầu tiên tiền nhiệm đã muốn hiểu rõ nghiệp vụ của công ty, điểm ấy để cho Trình Văn có chút mừng rỡ. Đi theo Trần Phù Sinh tranh đấu giành thiên hạ lâu như vậy, Trình Văn đương nhiên cũng không hy vọng sản nghiệp mà Trần Phù Sinh cả đời vất vả lại bị hủy diệt. Trình Văn bắt đầu có chút thưởng thức người trẻ tuổi này, ngẫm lại đám người kia còn không biết người trẻ tuổi này là một lão hồ ly, không biết lúc nhìn thấy hắn sẽ biểu lộ như thế nào?.



"Lão bản, tư liệu cũng sớm đã chuẩn bị xong, ta sẽ đi lấy tới cho ngươi ngay bây giờ." Trình Văn nói.