Siêu Cấp Binh Vương

Chương 212 : Mất Tích Ly Kỳ

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Trông thấy hành động của Ngô Hoán Phong, Bạch Thiên Hòe dĩ nhiên đoán được tâm tư của hắn, khinh thường nở nụ cười. Đó là một loại nụ cười tự tin, muốn cùng hắn đồng quy vu tận, chỉ sợ Ngô Hoán Phong còn không có năng lực này.







Ngô Hoán Phong trơ mắt nhìn Bạch Thiên Hòe uốn éo thân thể, vậy mà tránh thoát chủy thủ của mình đâm tới. Ngô Hoán Phong chưa từng có cảm giác được, tử vong cách mình gần như thế, muốn rút chùy thủ trở về ngăn cản dĩ nhiên đã không còn kịp.







Ngô Hoán Phong không khỏi hiện ra một tia đắng chát dáng tươi cười, âm thầm thầm nghĩ: "Lão đại, xin lỗi rồi, ta không có năng lực giết chết hắn."







Ở ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, Bạch Thiên Hòe bỗng nhiên cảm thấy khí lạnh chết chốc từ sau lưng của mình đánh tới, đó là sát khí của binh khí, sát khí lăng lệ ác liệt. Bạch Thiên Hòe tinh tường, chính mình nếu như giết chết Ngô Hoán Phong, sẽ không cách nào tránh thoát một kích sau lưng; muốn tránh thoát, nhất định phải buông tha cho Ngô Hoán Phong.







Không có do dự, Bạch Thiên Hòe lập tức thay đổi thân hình, dưới chân vừa di chuyển liền tránh thoát cú tập kích. Đập vào mi mắt rõ ràng là bóng dáng của Diệp Khiêm, không khỏi lạnh lùng nở nụ cười.







Diệp Khiêm một mực đang tìm Triệu Nhã, lại không nghĩ vừa vặn trông thấy một màn này, bất đắc dĩ phải ở sau lưng đánh lén Bạch Thiên Hòe, chỉ có như thế mới có thể cứu được Ngô Hoán Phong. Diệp Khiêm tinh tường, chính mình vẫn không có tâm giết chết Bạch Thiên Hòe, nếu không một kích vừa rồi Bạch Thiên Hòe không có khả năng tránh thoát.







"Lão đại..." Trông thấy Diệp Khiêm, Ngô Hoán Phong áy náy kêu một tiếng.







Diệp Khiêm vỗ vỗ bả vai Ngô Hoán Phong, cũng không nói gì. Nhưng mà, Ngô Hoán Phong có thể cảm nhận được ý tứ của Diệp Khiêm, sự quan tâm giữa huynh đệ. Huynh đệ tầm đó, cũng không cần phải nói quá nhiều.







"Vài năm không thấy, công phu của ngươi tiến bộ rất nhiều." Bạch Thiên Hòe cười lạnh nói.







"Ngươi có tiến bộ, ta tự nhiên không thể buông lỏng." Diệp Khiêm nói.








Nghe lời này, Diệp Khiêm đã biết rõ Triệu Nhã chưa có trở về, không khỏi có chút thất vọng, tuy hắn sớm đã biết rõ loại khả năng này rất thấp. "Ách, Triệu Nhã tâm trạng không tốt, cho nên con đem nàng tạm thời an trí tại một khách sạn khác. A di yên tâm đi, có con chiếu cố nàng, không có chuyện gì đâu." Diệp Khiêm không thể không nói dối, miễn cho Chu Nhược Lan càng thêm lo lắng.







Chu Nhược Lan nhẹ gật đầu, nói: "Vào trong ngồi đi, xem a di chỉ lo nói chuyện mà quên kêu con vào." Vừa nói lại né ra một bên, có ý tứ mời Diệp Khiêm đi vào.







"Không được, a di, con chỉ tới nói cho a di biết, miễn cho a di lo lắng. Con không quấy nhiễu a di nghỉ ngơi nữa, con đi trước." Diệp Khiêm nói. Có lẽ, Diệp Khiêm cũng sợ hãi đối mặt nàng, vậy mà không biết tung tích của Triệu Nhã ở đâu, Diệp Khiêm cảm thấy thật áy náy.







Chu Nhược Lan cũng không có làm ra vẻ, nói: "Như vậy a, vậy con thay a di hảo hảo chiếu cố Nhã nhi. Buổi sáng ngày mai, nếu như nàng nguyện ý đi thì đi, không muốn thì con cũng chớ miễn cưỡng nàng."







Diệp Khiêm nhẹ gật đầu, cùng Chu Nhược Lan nói tạm biết, quay người đi ra khỏi khách sạn.







Diệp Khiêm có chút bực bội, cũng căn bản không hề buồn ngủ, lái xe hơi trên đường chẳng có mục đích cố định, chờ mong kỳ tích có thể xuất hiện, Triệu Nhã bỗng nhiên xuất hiện ở trước mắt của mình. Có lẽ, đúng như lời của Chu Nhược Lan, có một số việc, bỏ qua một lần là cả một đời, chính mình phải nắm thật chặt.







Điện thoại bỗng nhiên lại vang lên, Diệp Khiêm cuống quít bắt máy, đối diện truyền đến âm thanh của Ngu Hưng. Có chút mê hoặc, có chút vội vàng, "Lão bản, vừa mới rồi có người đưa tới một tờ giấy, nói là muốn giao cho ngươi."







"Tờ giấy gì? Phía trên viết cái gì?" Diệp Khiêm cuống quít hỏi.







"Ta không biết, cho nên gọi điện thoại muốn hỏi ngươi, có đi qua đây xem không?" Ngu Hưng có chút khiếp nhược nói. Diệp Khiêm minh bạch, không có sự đồng ý của mình, Ngu Hưng không dám tự tiện động vào đồ đạc của mình. Cho nên Diệp Khiêm cũng không trách cứ hắn.



"Ngươi lập tức xem ngay đi." Diệp Khiêm vội vàng nói.



Một lát sau, âm thanh của Ngu Hưng lần nữa vang lên, "Lão bản, phía trên chỉ có một dãy số, giống như là số điện thoại di động."