Siêu Cấp Binh Vương

Chương 224 : Triệu Nhã Giác Ngộ

Ngày đăng: 10:57 30/04/20


Không thể nghi ngờ, Tây Môn Tiểu Uyển châm ngòi thổi gió cũng nổi lên tác dụng nhất định. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt ấp úng một hồi, dứt khoát ngẩng đầu, nhìn Hoàng Phủ Kình Thiên nói: "Đại bá, con không tin hắn lợi hại như vậy, con phải cùng với hắn tỷ thí, con không thể ném đi thể diện của quân đội."



"Con còn dám nói!" Hoàng Phủ Kình Thiên hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nói. Hoàng Phủ Kình Thiên dưới gối không con, cho nên cơ hồ là đem Hoàng Phủ Thiếu Kiệt coi là con trai ruột của mình, tuy nghiêm khắc, nhưng đối với hắn yêu mến là không thể nghi ngờ.



Diệp Khiêm ha ha nở nụ cười, nói: "Lão đầu tử, lão cũng đừng tức giận như vậy. Kỳ thật, ta vẫn rất ưa thích tiểu tử này, ít nhất hắn không có lấy thế lực trong nhà ra dọa ta, cũng coi là đàn ông, là hán tử."



"Nó dám!" Hoàng Phủ Kình Thiên nói, "Nếu như nó dám lấy quyền lực của phụ thân ra ngoài làm xằng làm bậy, ta sẽ cho nó biết tay." Lời nói tuy nghiêm khắc, nhưng lại để lộ ra nồng đậm sủng ái.



"Đại bá, con cùng hắn chỉ là công bình đọ sức mà thôi, đại bá cứ yên tâm, con sẽ hạ thủ lưu tình." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nghe Tây Môn Tiểu Uyển không ngừng ở bên tai thổi phồng, trong nội tâm càng khát vọng cùng Diệp Khiêm chiến một trận.



Hoàng Phủ Kình Thiên còn muốn quát bảo ngưng lại, Diệp Khiêm lại ngăn trở hắn. Nhìn thoáng qua Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Diệp Khiêm nói: "Hôm nay thật sự có chuyện, nếu không như vậy, đêm nay, đêm nay ngươi tìm một chỗ, chúng ta tỷ thí một trận, như thế nào?"



"Tốt. Vậy thì câu lạc bộ Tiêm Đao, đêm nay không gặp không về." Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nói.



Câu lạc bộ Tiêm Đao, đó là câu lạc bộ chuyên môn dành cho những đại thiếu gia quân đội hoặc là sĩ quan hưu nhàn, người tiêu phí trong đó đều là trong quân nhân, ngoại nhân không thể đi vào.



"Tốt, không gặp không về." Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, nói.



Hoàng Phủ Kình Thiên thấy việc đã đến nước này, cũng không nói cái gì nữa. Hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, nhìn Diệp Khiêm nói: "Diệp Khiêm, ngươi không cần cho ta mặt mũi, không cần hạ thủ lưu tình, hảo hảo giáo huấn tiểu tử này, cho hắn biết cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn."



Diệp Khiêm hắc hắc cười cười, nói: "Lão đầu tử, ngươi yên tâm, ta cam đoan hắn một tháng không xuống giường được, ha ha."
Diệp Khiêm có chút nở nụ cười, không nói gì.



"Diệp Khiêm, em có thể vì anh làm bất cứ chuyện gì, giống như Nguyệt tỷ tỷ vậy." Triệu Nhã quay đầu, nhìn biển mây mênh mông, nói, "Mỗi người đều phải vì lựa chọn của mình mà cố gắng và trả giá thật nhiều."



Diệp Khiêm ngạc nhiên nhìn Triệu Nhã, trong lời nói của nàng có cảm giác sẽ có chuyện gì xãy ra, tuy nhiên lại không rõ đến cùng sẽ là chuyện gì.



"Đi thôi, chúng ta xuống núi!" Triệu Nhã nói.



Diệp Khiêm cười cười, đứng lên, tiến đến vịn Triệu Nhã. Có lẽ là ngồi quá lâu, chân Triệu Nhã có một chút bị tê, không có đứng vững, ngã vào trong ngực Diệp Khiêm.



"Diệp Khiêm, em muốn anh làm cho em một việc." Triệu Nhã ngẩng đầu nhìn Diệp Khiêm, nói.



"Việc gì?" Diệp Khiêm hỏi.



"Có thể cõng em xuống núi không?" Triệu Nhã vẻ mặt khát vọng.



Diệp Khiêm có chút nhíu lông mày, hắn hôm nay cảm giác Triệu Nhã tựa hồ có cái gì đó không đúng, không giống như loại người thương tâm gần chết, ngược lại càng giống là phảng phất nghĩ thông suốt chuyện gì đó. Thế nhưng mà cụ thể là cái gì, Diệp Khiêm lại nói không nên lời. "Đến đây đi!" Diệp Khiêm ngồi xổm xuống, quay đầu lại nhìn thoáng qua Triệu Nhã, nói.



Triệu Nhã hạnh phúc nở nụ cười, ghé vào trên lưng Diệp Khiêm. Vì vậy, dưới trời chiều, trên Tử Kim sơn một người nam nhân lưng cõng một nữ nhân, từng bước một chậm rãi hướng dưới núi đi đến. Một màn hạnh phúc, hài hòa. Vì hành động lúc này của Diệp Khiêm, Triệu Nhã nguyện ý giao ra tất cả những thứ mà bản thân nàng sở hữu bao gồm cả bản thân của nàng.