Siêu Cấp Binh Vương
Chương 226 : Bái Sư
Ngày đăng: 10:57 30/04/20
Sau khi Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đứng vững, vung chân trực tiếp đá hướng lỗ tai của Diệp Khiêm. Hai tay Diệp Khiêm vừa đở, vừa thuận thế trượt đi ra ngoài. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt một cước này độ mạnh yếu không tệ, rất có sức bật. Diệp Khiêm chỉ dùng ba thành lực đạo, nên cảm giác cánh tay có chút run lên.
Trông thấy phản ứng của Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt lập tức tín tâm tăng nhiều. Rất rõ ràng, hắn cho rằng Diệp Khiêm vừa rồi tiếp chiêu của mình đã có chút cố hết sức rồi, nếu như mình lại tiếp tục truy kích, liên hoàn cước, chỉ sợ Diệp Khiêm rất nhanh sẽ bại trận. Nghĩ đến đây, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt không khỏi nở nụ cười chiến thắng. Quay người, lại là những cú đá liên tiếp.
Diệp Khiêm cũng không cùng hắn chính diện giao chiến, chỉ trốn tránh, không có chút nào ý tứ công kích. Lập tức, toàn bộ tràng diện giống như biến thành Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đuổi đánh Diệp Khiêm, có chút quỷ dị. Dưới đài, đám người kia không khỏi ồn ào, bọn hắn muốn xem chính là đối chiến nảy lửa, mà không phải loại truy kích giống như chà đạp này. Nhưng mà, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt trong nội tâm tinh tường, mình nhìn giống như là chủ động tấn công, nhưng kỳ thật là bị Diệp Khiêm dẫn đi. Hắn đi đến đâu, mình phải đi theo tới đó.
Thời gian dần trôi qua, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt có chút khí cùng lực kiệt, thở không ra hơi. Diệp Khiêm nhàn nhạt nở nụ cười, nói: "Cao thủ quyết đấu, tuy chú ý một chiêu chế địch, thế nhưng mà cũng phải nhìn đúng thời cơ, ngươi như vậy, chỉ là lãng phí khí lực mà thôi. Ta bậy giờ đánh trả nha."
Diệp Khiêm vừa mới nói xong, chân phải đột nhiên đập mạnh, chỉ nghe "Đông" một tiếng, ở giữa sàn lôi đài thình lình lộ ra rất nhiều khe hẹp vỡ vụn, giống như đá cẩm thạch rạn nứt. Diệp Khiêm thân thể hơi cong, đột nhiên bắn đi ra ngoài, tựa như mũi tên, trong chớp mắt đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, tay trái bắt lấy cổ tay phải của hắn, tay phải toàn lực xuất kích, toàn thân lực lượng tập trung ở trên nắm đấm tay phải, hung hăng đánh tới ngực của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt.
Lời của Diệp Khiêm vừa nói xong, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đã cảm giác được không đúng, lúc muốn né tránh đã không còn kịp. Diệp Khiêm đã đi tới trước người của hắn, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt cuống quít dùng tay đón đỡ."Phanh" một tiếng, nắm đấm tay phải của Diệp Khiêm đập vào trên bàn tay Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt căn bản không chống chịu được, hắn dùng tay của mình làm giảm lực đạo của Diệp Khiêm đối với ngực của hắn, nhưng mà vẫn cảm giác tức ngực. Cả người, giống như diều bị đứt dây, bay ra ngoài, trùng trùng điệp điệp té trên sàn nhà ngoài lôi đài.
Một chiêu thật bá đạo lăng lệ ác liệt, dù cho đối thủ toàn lực ngăn cản, cũng không hết chịu nổi lực đạo mà nắm tay Diệp Khiêm truyền đến.
Người ở dưới đài ngạc nhiên, toàn bộ đều sửng sờ. Đều là người trong quân đội, đã từng xem qua rất nhiều trận đấu, thế nhưng mà bọn hắn lại chưa từng có thấy qua công kích bá đạo lăng lệ ác liệt như vậy. Rung động, ngoại trừ từ này, thật sự không biết làm thế nào để hình dung cảm thụ trong lòng bọn hắn.
Hồi lâu, dưới đài vang lên trận trận tiếng vỗ tay. Người trong quân đội đều sùng bái cường giả, trong mắt bọn hắn, cường giả đáng được tôn kính, cho dù là địch nhân.
Trong một gian phòng ở hội sở Ánh Trăng, Triệu Nhã cùng Tô Kiến Quân đang ngồi đối mặt nhau, chính giữa bày biện một bàn trà, chỉ là cũng không có mùi lá trà thơm tràn ngập.
Tô Kiến Quân bắt chéo hai chân, trên mặt bộ dáng tươi cười, trong tay kẹp lấy một điếu xi gà, cả gian phòng đều tràn ngập mùi thơm của xì gà. Triệu Nhã có chút chịu đựng không nổi loại mùi vị này, sặc ho hai tiếng.
"Triệu tiểu thư, ách, không đúng, có lẽ nên gọi ngươi là Trần tiểu thư mới đúng." Tô Kiến Quân nói, "Ngươi hẹn Tô mỗ ra đây, sẽ không phải chỉ để nhìn nhau thôi chứ?"
Trầm mặc một lát, Triệu Nhã nói: "Vẫn nên gọi ta là Triệu Nhã. Tô lão bản, ta hi vọng ngươi giúp ta."
"Ah? Không biết Tô mỗ có chỗ nào có thể giúp Triệu tiểu thư, mời nói." Tô Kiến Quân nói.
"Ta hi vọng Tô lão bản có thể giúp ta đoạt lại sản nghiệp của cha ta." Triệu Nhã nói.
Lông mày của Tô Kiến Quân có chút nhíu lại, rất nhanh khôi phục bình thường, cao thấp đánh giá Triệu Nhã, tựa hồ muốn nhìn thấu tâm tư của nàng. "Ngươi nói là để cho ta giúp ngươi đoạt lại sản nghiệp của Trần Phù Sinh? Triệu tiểu thư, ngươi không phải đang nói giỡn chứ?"
"Ngươi xem ta giống như đang nói giỡn hay sao?" Triệu Nhã nói, "Cha ta trước khi chết, chẳng qua là muốn cho Diệp Khiêm thay quản lý sản nghiệp mà thôi, mà hôm nay, hắn vậy mà muốn chiếm làm của riêng. Ta không thể để cho sản nghiệp của phụ thân rơi vào trong tay người như vậy. Ta hi vọng Tô lão bản có thể giúp ta."