Siêu Cấp Binh Vương
Chương 238 : Cục Trưởng Phòng Công An Phẫn Nộ
Ngày đăng: 10:57 30/04/20
Quản sự nhướng mày, đối phương nói rõ là đến khiêu khích nháo sự. Hung hăng trợn mắt nhìn Hoàng Phủ Thiếu Kiệt, quản sự nói: "Dám đến địa bàn của Tô lão bản nháo sự, vậy thì đừng trách ta không khách khí. Đánh cho ta, chỉ cần không chết là được."
Quản sự vừa mới nói xong, năm người sau lưng hắn lập tức hướng Hoàng Phủ Thiếu Kiệt vọt tới. Năm tên bảo kê này bất quá chỉ là mấy tên du côn lưu manh mà thôi, Hoàng Phủ Thiêu Kiệt thân thủ tuy so ra kém Diệp Khiêm, nhưng đối phó mấy tên lưu manh thì không thành vấn đề.
Một quyền nện xuống tên tiểu tử xông lên trước nhất, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhảy vào đám người, như hổ vào bầy dê, một đường càng quét.
Diệp Khiêm bưng lên ly rượu cùng ly rượu trên tay Ngô Hoán Phong nhàng cụng một cái, nói: "Cạn ly!" Hai người bộ dáng nhàn nhã, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt nhìn thấy thì liền bực mình nghiến răng, đã nói là cùng đi đập phá quán, kết quả là mình phải vất vả làm. Ai, làm đồ đệ cũng không dễ dàng ah.
Lại có một người bị Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đánh nằm trên sàn nhà. Quản sự rõ ràng có chút khẩn trương, tuy Diệp Khiêm cùng Ngô Hoán Phong đều nói không phải đến nháo sự, nhưng là người ngu cũng nhìn ra được bọn họ là đồng bọn của nhau. Hiện tại chỉ có một mình Hoàng Phủ Thiếu Kiệt động thủ, cũng đã chịu không được rồi, nếu như tất cả đều động thủ, thì chuyện này làm sao giải quyết.
Nghĩ tới đây, quản sự không có do dự chút nào, vội vàng móc ra điện thoại gọi cho Tô Kiến Quân. Tô Kiến Quân hiện tai đang sứt đầu mẻ trán, một buổi tối liên tiếp nhận điện thoại của những quản lý sản nghiệp của mình, nói là địa bàn của mình bị người ta phá, hỏi bọn họ là ai làm, thì không ai biết là ai làm. Tô Kiến Quân hận không thể tát cho bọn này một bạt tai, lão bà đều bị người ta cưỡi lên, còn không biết là người nào làm.
Bất quá, Tô Kiến Quân dù sao cũng là nhân vật có số má của giang hồ thành phố Nam Kinh, sau khi tỉnh táo lại liền đoán ra chuyện này do ai làmi, chỉ sợ cùng Diệp Khiêm thoát không khỏi liên quan. Hắn không phải đồ ngốc, tại thành phố Nam Kinh dám đối phó với hắn cũng cũng chỉ có Chu Thiện cùng Diệp Khiêm hai người mà thôi, Chu Thiện hiện đang cùng mình có quan hệ liên minh, còn lại cũng chỉ có Diệp Khiêm.
"Lão tử nuôi đám phế vật các ngươi thì có tác dụng gì, người khác tới nháo sự còn phải gọi điện thoại cho ta, đầu của các ngươi đều là cứt hả. Lão tử nói cho ngươi biết, chuyên này nếu không giải quyết tốt, lão tử sẽ làm cho ngươi hối hận vì đã đến nhân gian." Tô Kiến Quân phẫn nộ rống lên một tiếng, liền cúp điện thoại.
Quản sự không khỏi rùng mình một cái, Tô Kiến Quân là người nói đươc thì làm được, nhưng mà mình cũng không phải đại hiệp biết võ công cái thế, làm sao có thể cùng mấy người này liều mạng, cũng không thể mang dao phay xông lên a? Nghĩ tới đây, quản sự không khỏi có ý nghĩ bỏ trốn, hay là sớm trốn đi, miễn cho cái mạng nhỏ của mình cũng mất.
Tưởng Chính Nghĩa tại thành phố Nam Kinh cũng là người nổi tiếng, thân là cục trưởng phòng công an thành phố, tuy không có quyền sinh sát, nhưng quyền lục trong tay cũng không nhỏ. Những đại ca giang hồ, ai dám không bán cho hắn vài phần mặt mũi, không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết. Nhớ tới Diệp Khiêm, Tưởng Chính Nghĩa cũng có chút tức giận bất bình, gọi điện thoại phân phó xuống dưới, lập tức toàn bộ công an thành phố Nam Kinh đều công việc lu bù lên.
Tối hôm qua sau khi trở về, gặp Tống Nhiên Tống đại tiểu thư bị một phen câu dẫn chà đạp, Diệp Khiêm thiếu chút nữa muốn sụp đổ, may mắn định lực của hắn đủ sâu, bằng không mà nói chỉ sợ muốn thất thân. Buổi sáng, Diệp Khiêm vẫn là sớm rời khỏi giường, sau khi chạy thể dục xong bước trở về, chợt cảm thấy sảng khoái tinh thần. Ngày mới bắt đầu, đại chiến vẫn tiếp tục diễn ra, bất quá rất nhanh sẽ có kết quả.
Trên đường thành phố Nam Kinh, tiếng còi cảnh sát vang lên, hơn mười chiếc xe cảnh sát lập tức bao vây hội sở của Diệp Khiêm. Lúc này Diệp Khiêm đang đứng tại cửa sổ, trong miệng ngậm một điếu thuốc, tuy nhiên lại không có nhen nhóm. Nhìn thấy xe cảnh sát dưới lầu, khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên nụ cười tà.
Đến thành phố Nam Kinh cũng được một thời gian, hắn cũng biết giữa Tô Kiến Quân cùng Tưởng Chính Nghĩa có quan hệ thân mật, đây cũng là nguyên nhân hắn một mực không có đi gặp Tưởng Chính Nghĩa. Hơn nữa, Trần Phù Sinh khi còn còn sống đều không thèm nghía đến hắn, chính mình tự nhiên cũng không cần phải đi gặp hắn làm gì, nếu không chẳng phải là làm yếu đi uy phong của mình, ra vẻ mình vô năng.
Có chút nở nụ cười, Diệp Khiêm gọi một cú điện thoại ra ngoài.
Tưởng Chính Nghĩa một bộ dạng lãnh đạo phái đoàn, chỉ huy cảnh sát vây quanh hội sở, sau đó đi vào bên trong hội sở. Ở chỗ này tiêu phí phần lớn là người có uy tín của thành phố Nam Kinh, cho dù là những thiếu niên nam nữ, thì cũng là phú gia công tử, hào phú thiên kim, quan lại đệ tử, đối với mấy cảnh sát này họ tự nhiên không có bao nhiêu sợ hãi, đều lo làm chuyện của mình.
"Lão bản, không tốt rồi, cảnh sát đã bao vây hội sở của chúng ta." Ngu Hưng vội vội vàng vàng tiến đến, nói.
"Khẩn trương cái gì, chúng ta làm kinh doanh hợp pháp, sao lại phải sợ cảnh sát." Diệp Khiêm bình tĩnh nói, "Chỉ là thông lệ kiểm tra mà thôi, không cần lo lắng."