Siêu Cấp Binh Vương
Chương 243 : Mạnh Tỉnh Trưởng Giá Lâm
Ngày đăng: 10:57 30/04/20
Mạnh Trường Đức Mạnh tỉnh trưởng vừa mới triển khai hội nghị xong, liền nhận được điện thoại của thị trưởng Ngũ Sĩ Bình, nói là phân cục phòng công an thành phố bị quân đội bao vây. Mạnh Trường Đức chấn động, đây cũng không phải là chuyện nhỏ a, quân đội từ trước đến nay đều không can thiệp chính trị, quân đội Nam Kinh cũng sẽ không vô duyên vô cớ sẽ đem cục cảnh sát bao vây, khẳng định là người phía dưới bắt người trong quân đội.
Mạnh Trường Đức bất đắc dĩ thở dài, tác phong của quân đội hắn từ trước đến nay đều tinh tường, cực kỳ bao che khuyết điểm, trước không hỏi rốt cuộc là ai đúng ai sai, cho dù người của hắn làm sai, thì cũng phải do bọn hắn xử phạt, không tới phiên cảnh sát nhúng tay. Bất quá, nếu thật nháo sự, hắn cũng không có sợ, dù sao quân đội không được tham dự vào chính sự là nghiêm lệnh của quốc gia, quân đội cũng không dám tùy tiện xúc phạm nghiêm lệnh này. Chỉ là, chuyện này náo lớn đối với ai cũng không tốt, vạn nhất náo lên phía trên, mình cũng không có quả ngon để ăn. Hiện tại mấu chốt vẫn là mau chóng giải quyết chuyện này là tốt nhất.
Nghĩ tới đây, Mạnh Trường Đức lập tức mang theo thư ký của mình, hướng cục cảnh sát chạy đến. Lúc đến cửa ra vào, liền trông thấy những bình sĩ đang đứng ở nơi đó. Cũng không biết những cảnh sát này rốt cuộc là bắt vị đại nhân vật nào a.
Thở dài, Mạnh Trường Đức mang người của hắn hướng trong cục cảnh sát đi đến. Những binh lính kia cũng không phải người ngu, nhìn thấy hai vị này là đại nhân vật, tự nhiên sẽ không đi lên ngăn trở, tùy ý để bọn hắn tiến vào cục cảnh sát.
Sau khi tiến vào cục cảnh sát, Mạnh Trường Đức liền tìm cục trưởng phân cục hỏi thăm một chút tình huống đại khái, mới biết nguyên nhân là do Tưởng Chính Nghĩa bắt Diệp Khiêm, lúc này mới dẫn xuất họa lớn như vậy. Cục trưởng phân cục từ lúc bộ đội vừa bao vây cục cảnh sát, liền gọi điện thoại cho thị trưởng Ngũ Sĩ Bình nói đơn giản tình huống đang xãy ra. Loại chuyện này, hắn biết Tưởng Chính Nghĩa không có khả năng dọn dẹp. Đối với Diệp Khiêm, Mạnh Trường Đức mặc dù không có gặp qua, nhưng là cũng nghe qua tên của hắn, vị này là lão đại mới nổi của thành phố Nam Kinh, người nối nghiệp của Trần Phù Sinh, năng lực so với Trần Phù Sinh càng lớn hơn, thủ đoạn cứng hơn ah. Bất đắc dĩ lắc đầu, Mạnh Trường Đức hướng phòng thẩm vấn đi đến.
Vừa tới cửa, Mạnh Trường Đức liền nghe lời Diệp Khiêm nói không khỏi có chút nhíu lông mày, trong lời nói của Diệp Khiêm để lộ ra ý tứ uy hiếp, đây không phải là điều Mạnh Trường Đức hi vọng nghe được. Cho dù Tưởng Chính Nghĩa không đúng, cũng là cục trưởng phòng công an thành phố, Diệp Khiêm bất quá chỉ là một lão đại giang hồ mà thôi, mọi thứ có chừng có mực là được rồi.
Bất quá, Mạnh Trường Đức cũng biết, chuyện này đã kinh động đến quân đội Nam Kinh, đủ để chứng minh Diệp Khiêm không phải là người đơn giản như vậy, vẫn nên xử lý cho thỏa đáng, nếu không hậu quả chỉ sợ khó có thể thu thập.
Trông thấy Mạnh Trường Đức cùng Ngũ Sĩ Bình, Tưởng Chính Nghĩa không khỏi sửng sốt, cuống quít kêu lên: "Mạnh tỉnh trưởng, Ngũ thị trưởng!"
Diệp Khiêm cũng có chút sửng sốt, đánh giá hai người, có chút nhẹ gật đầu, không nói gì.
Mạnh Trường Đức ha ha cười cười, nói: "Đúng vậy a, ta kêu lên cũng cảm thấy không được tự nhiên, ha ha. Ngươi cũng cũng đừng cùng ta khách sáo, năm đó lão bản Trần Phù Sinh cùng ta cũng coi như có chút giao tình, ngươi cứ gọi ta một tiếng Mạnh bá bá là được. Cũng đừng trách ta chiếm ngươi tiện nghi a, ha ha!"
"Đó là vinh hạnh tiểu tử, tiểu tử cầu còn không được." Diệp Khiêm khiêm cung nói.
Một bên Tưởng Chính Nghĩa trông thấy một màn này, trong nội tâm âm thầm thở dài, chỉ mấy câu nói, hai người lại kéo lên quan hệ thân thích. Ngũ Sĩ Bình lại hơi hơi cười nhẹ một tiếng, đối với Mạnh Trường Đức bội phục không thôi, rải rác mấy lời chẳng những hóa giải tranh chấp, hơn nữa khuất phục người trẻ tuổi không bị trói buộc này, loại thủ đoạn cùng phách lực này thứ là mà hắn cần học tập a.
Đến văn phòng cục trưởng ngồi xuống, Mạnh Trường Đức nhìn thoáng qua Tưởng Chính Nghĩa bên cạnh, nói: "Tưởng cục trưởng, tại đây không có chuyện của ngươi, ngươi đi ra ngoài trước a, ta cùng ngũ thị trưởng còn có Diệp Khiêm hảo hảo tâm sự. Đúng rồi, thuận tiện gọi người đưa lên vài chén trà, chúng ta cũng phải hiểu được đạo đãi khách, không thể để cho Diệp Khiêm khát mà nói chuyện với chúng ta ah."
Tưởng Chính Nghĩa ngạc nhiên sửng sốt, trong nội tâm âm thầm thở dài, đáp ứng yêu cầu của Mạnh Trường Đức, sau đó quay người đi ra ngoài. Chuyện ngày hôm nay làm cho hắn cảm thấy uất ức nhất. Hắn thậm chí cảm thấy hết thảy đều là do Tô Kiến Quân làm hại hắn, nếu như không phải Tô Kiến Quân, mình cần gì phải đi đắc tội Diệp Khiêm, như thế nào lại liên lụy nhiều phiền toái như vậy.
"Diệp Khiêm a, chúng ta hôm nay chỉ nói việc nhà, ngươi cũng không cần quá câu thúc, có cái gì muốn nói thì cứ việc nói thẳng." Mạnh Trường Đức nói, "Chuyện hôm nay, chúng ta không nhắc tới nữa, ai đúng ai sai, sau này hãy nói, được không?"
"Mạnh bá bá nói như thế nào, tiểu tử ta hết thảy đều nghe lời ngươi." Diệp Khiêm nói.
"Ha ha, ta nghe nói gần đây thị trường chứng khoán thượng rất không bình tĩnh, giá cổ phiếu của công ty ngươi hạ thấp trên phạm vi lớn, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn định của thị trường chứng khoán, đưa đến rất nhiều người trong vòng một đêm táng gia bại sản. Diệp Khiêm, chuyện này không phải là ngươi đang âm thầm thao túng chứ?" Mạnh Trường Đức nói, "Tha thứ cho tâm tư tiểu nhân của ta, ta đây cũng là vì dân chúng mà suy nghĩ thôi. Bọn hắn tân tân khổ khổ mới có một chút tiền, trong vòng một đêm lại bị mất sạch, rất thê thảm, chuyện này sẽ làm cho xã hội trị an không ổn định."