Siêu Cấp Binh Vương
Chương 267 : Đừng Nên Xem Thường Bất Cứ Ai
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Trước cửa ra vào, Vương Huy mang theo công nhân cùng nhân viên quản lý công ty phân hai hàng đứng đợi, giống như là hoan nghênh lãnh đạo đến thị sát công tác vậy.
Xe trực tiếp lái vào trong sân nhà xưởng. Trong nhà xưởng đang có một chiếc xe ô tô Honda đậu ở đó, hẳn là xe của Vương Huy rồi, khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên bộ dáng tươi cười, cho xe dừng ở đằng sau xe Vương Huy. Tiểu Ảnh ở bên cạnh có chút sửng sốt, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Khiêm, chỉ thấy khóe miệng của Diệp Khiêm hiện lên bộ dáng tươi cười nghiền ngẫm.
Vương Huy cũng là ngây ngẩn cả người, không rõ vì cái gì chỗ đậu xe lớn như vậy, lại hết lần này tới lần khác muốn ngừng xe ở đằng sau xe của hắn. Bất quá, đây là người, hắn đắc tội không nổi, nếu không nhà xưởng của hắn tại thành phố Thượng Hải sẽ không thể tiếp tục sinh tồn được ah.
Cửa xe mở ra, Diệp Khiêm, Tiểu Ảnh cùng bốn người của bộ phận nghiệp vụ bước xuống xe, Vương Huy cuống quít đi lên nghênh tiếp. Đi đến trước mặt Tiểu Ảnh, Vương Huy lộ ra vẻ mặt nịnh nọt bộ dáng tươi cười, nói: "Hoan nghênh hoan nghênh, hoan nghênh các vị, một đường khổ cực." Đang khi nói chuyện, ánh mắt không tự giác hướng Diệp Khiêm ở bên cạnh nhìn thoáng qua, có thể cùng quản lý bộ phận nghiệp vụ đứng song song, hiển nhiên thân phận cũng không nhỏ. Hơn nữa, hắn cũng nhìn ra, Tiểu Ảnh tựa hồ đối với người trẻ tuổi bên cạnh này rất tôn kính.
"Vương tổng, ông đang làm cái gì vậy? Nhanh để cho công nhân đều trở về làm việc a, hôm nay chúng ta tới chủ yếu là muốn thị sát quy trình sản xuất của nhà xưởng, công nhân đều không đi nhà xưởng làm việc thì chúng ta nhìn cái gì?" Sắc mặt của Tiểu Ảnh bỗng trở nên nghiêm khắc, làm cho Vương Huy sợ tới mức toàn thân run lên.
"Ách, tôi lập tức để cho công nhân trở về làm việc." Vương Huy sợ hãi nói gấp.
Tiểu Ảnh nhẹ gật đầu, nói: "Tốt rồi, chúng ta đi lên văn phòng đi, đem tài liệu và văn bản chứng thực của công ty ông lấy ra, chúng ta cần xét duyệt một chút." Vừa nói vừa quay người hướng văn phòng trên lầu đi đến, Vương Huy ở đâu còn dám chần chờ, khúm núm đi sau lưng nàng.
Ở trước mặt công nhân bày ra bộ dạng mặt chó hình người, Vương Huy giờ phút này giống như một con chó xù vẩy đuôi chạy theo chủ nhân. Chứng kiến hắn như vậy, Diệp Khiêm không khỏi có chút thở dài, bất quá trong nội tâm lại không có bao nhiêu đồng tình. Nếu như hắn hiểu được sinh hoạt gian nan, biết rõ cảm giác vũ nhục khi đối với khách hàng, vậy thì đã không đối đãi với công nhân của hắn hà khắc như vậy.
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Tám năm trước, tôi đã từng là người làm công của Vương tổng, may nhờ có Vương tổng chăm sóc, nếu không tôi cũng sẽ không có được như ngày hôm nay."
Vương Huy một hồi ngạc nhiên, nội tâm nhịn không được bắt đầu bối rối lên, hắn đối đãi cấp dưới là dạng gì, hắn rất rõ ràng ah. Hắn biết rõ Diệp Khiêm đang châm chọc hắn, chỉ là hắn không nhớ nổi, Diệp Khiêm đã làm công ở xưởng của hắn khi nào.
"Ha ha, tôi còn nhớ rõ khi đó tiền lương chỉ có bảy trăm một tháng, còn phải khấu trừ phí ăn phí ở, một tháng còn được 200 đã được xem là nhiều. Tôi vẫn nhớ rõ lời nói của Vương tổng giúp tôi cảnh tỉnh lúc đó." Diệp Khiêm vừa cười vừa nói, "Có một lần tôi phạm sai lầm không lớn, không có kịp thời thu hồi đơn đặt hàng vật liệu đúng thời gian quy định, bất quá chuyện này cũng không liên tới tôi, hẳn là bên bộ phận mua sắm. Bất quá, tôi là người làm công, Vương tổng đã phân phó như vậy, tôi đây cũng đành phải làm ah. Về sau tuy tôi đã dốc sức liều mạng đem vật liệu trở về, không có trễ đơn đặt hàng, bất quá tôi vẫn nhớ lời Vương tổng lúc ấy nói với tôi. Vương tổng đã chỉ vào mũi của ta nói: "Ngươi chính là một người làm công, là người đê tiện nhất xã hội, ngươi cả đời đều trở mình không được, nhất định chỉ là người làm công hết cuộc đời." "
"Tôi..." Vương Huy vừa muốn nói chuyện, lại bị Diệp Khiêm phất tay ngăn trở. Diệp Khiêm nói tiếp: "Kỳ thật người làm công chúng tôi chỉ có yêu cầu đơn giản là có thể có thêm một chút tiền, lão bản có thể quan tâm nhiều hơn một chút, tối thiểu cũng không phải lúc nào cũng bóc lột chúng ta, vũ nhục chúng ta, chúng ta cũng có tự tôn a. Sau khi chuyện đó xãy ra, tôi đã tự thề với chính mình, tôi sẽ không bao giờ làm người làm công nữa, tôi muốn tất cả những người từng xem thường tôi đều phải ngước nhìn tôi, sinh tử của bọn họ do tôi quyết định. Hiện tại tôi đã làm được, ngày xưa tôi căn bản không cách nào ngồi ngang hàng với Vương tổng, nhưng giờ phút này vận mệnh của công ty Vương tổng lại nằm trong tay tôi, tôi không biết có nên cảm ơn Vương tổng năm đó đã cảnh tỉnh tôi không nữa?"
Vương Huy thở dài, nhiều năm dốc sức làm việc, vì muốn tiền tài ngày càng nhiều, hắn chẳng những luồn cúi mà còn mất đi dân tâm, thậm chí đã mất đi thân nhân. Nhà xưởng này tuy có rất nhiều thân thích của hắn làm ở đây, tuy nhiên họ đều khinh thường cùng xem thường tư cách của hắn. Giờ phút này, vẻ mặt của hắn chán chường cùng ủ rũ, hắn biết không có đơn đặt hàng của tập đoàn Hạo Thiên, nhà xưởng tuy không đến mức sụp đổ mất, nhưng lợi nhuận hàng năm sẽ giảm đi rất nhiều. trọng yếu hơn là, nếu như Diệp Khiêm muốn trả thù hắn, hắn căn bản không cách nào tồn tại ở thành phố Thượng Hải.
"Làm người phải suy bụng ta ra bụng người, người làm công cũng là người, thế nhưng mà ông lại chưa từng có coi bọn họ là người. Muốn làm một lão bản thành công không dễ dàng, Vương tổng, ngươi cảm thấy thế nào?" Diệp Khiêm nói.
"Đúng, đúng!" Vương Huy liên tục gật đầu, đáp.