Siêu Cấp Binh Vương
Chương 269 : Hoàng Phủ Thiếu Kiệt Bi Thảm
Ngày đăng: 10:58 30/04/20
Tống Nhiên nói mà giống như là đang mắng Diệp Khiêm thậm chí là nguyền rủa hắn, nhưng Diệp Khiêm hiểu rõ Tống Nhiên có thể nghe ra, đó là một loại yêu, đây là cách biểu đạt tình yêu của Tống Nhiên, rất khác xa so với chủng loại vũ mị xinh đẹp câu dẫn lúc bình thường của nàng. Khóe miệng của Diệp Khiêm hiện ra bộ dáng tươi cười, liên tục nói: "Cảm ơn, cám ơn, biết rõ Nhiên tỷ là người tốt nhất mà."
Tuy là lời nói nịnh nọt nịnh bợ, nhưng cũng là lời nói thật lòng của Diệp Khiêm. Đối với Tống Nhiên, Diệp Khiêm biết rõ căn bản không cần phải nói cám ơn để biểu đạt tấm lòng của hắn đối với tình cảm của nàng, rất phức tạp, để cho người khác khó có thể tưởng tượng.
Tống Nhiên gửi cho đối phương một bức thư, nói là đáp ứng yêu cầu tiền chuộc 200 triệu mà bọn họ đưa ra. So sánh với sản phẩm trên thuyền có giá trị vượt qua 1 tỷ, thì 200 triệu tiền chuộc không phải là số ít, số tiền chuộc này đã chiếm một thành giá trị của hàng hóa trên thuyền.
Đối phương cũng không có lập tức trả lời, có khả năng là chưa nhận được thư của Tống Nhiên, cũng có thể là có nguyên nhân khác. Bất quá đối phương đã gữi thư tống tiền đến, Diệp Khiêm cũng không lo lắng bọn hắn không trả lời thư. Mặc dù nói hàng hóa có giá trị rất đắt đỏ, nhưng những tên hải tặc kia không dám cầm lấy đi tiêu thụ vì nếu làm như thế nhất định sẽ gặp rất nhiều phiền toái, cho nên thường thường hải tặc đều yêu cầu tiền chuộc, so với tự bọn họ cầm lấy đi bán ra thường nhiều hơn rất nhiều.
Chuyện liên lạc thì giao cho Tống Nhiên đi xử lý rồi, Diệp Khiêm tin tưởng nàng có thể xử lý tốt chuyện này. Sau khi ly khai tập đoàn Hạo Thiên, Diệp Khiêm trực tiếp về biệt thự của Tần Nguyệt, đem hành lý của mình đóng gói toàn bộ chuyển đến biệt thự của Tống Nhiên. Dù sao đều ở trong cùng một cư xá, dời tới cũng rất dễ dàng, cộng thêm hành lý của Diệp Khiêm cũng không nhiều lắm, chỉ có một ít quần áo dùng để mặc mà thôi, cho nên cũng không có gọi người tới hỗ trợ.
Buổi chiều trong lúc rảnh rỗi, Diệp Khiêm đi đến công ty bảo an Thiết Huyết. Hôm nay công ty bảo an Thiết Huyết đã có kích thước nhất định rồi, dưới sự trợ giúp của bí thư thị ủy Vương Bình, nghiệp vụ của công ty bảo an nhanh chóng mở rộng ra, rất nhiều cư xá, trường học, cửa hàng....., đều là nhân viên bảo an của công ty bảo an Thiết Huyết.
Những nhân viên ưu tú được xem xét làm thành viên dự bị của Nanh Sói, toàn bộ đều được chuyển đến vùng Trung Đông, tiếp nhận huấn luyện tàn khốc, chỉ có trãi qua huấn luyện, mới có thể xác định bọn họ có tư cách gia nhập Nanh Sói hay không. Bất kỳ một tổ chức nào cũng cần phải kết nạp thành viên mới, Nanh Sói tự nhiên cũng không ngoại lệ.
Lúc nhìn thấy Diệp Khiêm, Hoàng Phủ Thiếu Kiệt giống như con thuyền nhỏ trong đêm giông tố bỗng nhiên nhìn thấy bến cảng, kích động không thôi. Từ khi đi vào thành phố Thượng Hải, Hoàng Phủ Thiểu Kiệt vốn mang tâm tình hưng phấn thì trong vòng vài ngày đã hoàn toàn biến sạch sẽ, đến nơi này hắn mới biết được thế nào là địa ngục, những thành viên Nanh Sói này, mỗi ngày đều đem hắn đi tra tấn, hơn nữa những người kia còn giống như xem việc này là một thú vui. Hoàng Phủ Thiếu Kiệt bị Thanh Phong tra tấn nhiều nhất, hoàn toàn là trả thù cá nhân, mỗi ngày đều muốn tìm ra tất cả biện pháp tra tấn hắn.
Bất quá, trong nội tâm của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt kỳ thật vô cùng rõ ràng, đây là phương thức biểu yêu thích của những quân nhân này đối với hắn. Nếu như bọn họ không thích ngươi, sẽ mặc kệ ngươi, chớ đừng nói là huấn luyện giúp ngươi.
"Hải tặc?" Mặc Long có chút nhíu lông mày, nói, "Vậy lão đại quyết định làm như thế nào?"
Diệp Khiêm mỉm cười, nói: "Phúc họa đan xen, chuyện lần này có lẽ là một chuyện tốt. Nhiên tỷ đã liên hệ với bọn họ rồi, ta muốn ngươi đi theo giúp ta một chuyến."
"Tốt!" Mặc Long Kiên định nhẹ gật đầu, nói. Mặc Long cũng biết, bọn hắn là vương giả trên đất liền, nhưng lúc ở trên biển sẽ rất khó phát huy bản lĩnh thật sự. Bất quá, nếu Diệp Khiêm đã muốn hắn đi cùng, hắn tự nhiên sẽ không do dự, huống hồ, cho dù Diệp Khiêm không kêu hắn đi, hắn cũng sẽ yêu cầu đi theo. Đây là một loại tín niệm, chết cũng không sợ, đáng sợ là không có tín niệm.
"Chuyện huấn luyện mấy ngày này giao cho Lý Vĩ cùng Thanh Phong đi, ngươi hảo hảo dưỡng tốt tinh thần. Lần này hành động có chút mạo hiểm, nếu chuyện không tốt chúng ta đều không về được ah." Diệp Khiêm nói.
"Sẽ không đâu, Nanh Sói chúng ta có thể xưng hùng trên đất liền, vậy thì cũng có thể xưng bá ở trong biển cả. Sớm muộn có một ngày, biển cả cũng là thiên hạ của chúng ta." Mặc Long Kiên định nói.
Diệp Khiêm ha ha cười cười, nói: "Cái này đề nghị này của ngươi phi thường tốt, lúc nào đó, chúng ta sẽ ở trên biển cả làm thổ hoàng đế, nhìn thấy ai không thuận mắt thì cướp đoạt, chắc là sảng khoái lắm. Ha ha!"
Mặc Long hơi sững sờ, lập tức cũng có chút nở nụ cười.
Bởi vì thời gian còn sớm, Tống Nhiên mỗi ngày đều đến chín giờ tối mới về đến nhà, Diệp Khiêm cũng không muốn quá sớm trở về nhà, một mình đối mặt bốn vách tường, còn không bằng ở chỗ này cùng các huynh đệ trò chuyện. Bất quá chuyện này đã làm cho Hoàng Phủ Thiếu Kiệt đau khổ không thôi, Diệp Khiêm nói muốn kiểm tra thành quả huấn luyện của hắn mấy ngày nay, hậu quả là mặt mũi của Hoàng Phủ Thiếu Kiệt bị đánh bầm dập, toàn thân không có một chỗ nào không có máu ứ đọng, chỉ sợ không nghỉ ngơi một thời gian ngắn, là không tốt được.