Siêu Cấp Binh Vương

Chương 291 : Giết vạn người là anh hùng

Ngày đăng: 10:58 30/04/20


Diệp Khiêm không dám lãnh đạm, cuống quít ăn cho xong, đứng lên đi ra ngoài. "Sư phụ!" Diệp Khiêm kêu lên, "Ngài có cái gì..."



Lời còn chưa nói hết, Lâm Cẩm Thái một quyền liền đánh tới, Diệp Khiêm sững sờ, cuống quít nghiêng người né tránh. Hắn tự nhiên biết rõ, đây là Lâm Cẩm Thái muốn khảo nghiệm thân thủ của hắn, lập tức cũng không dám chậm trễ, triển khai tư thế, cùng Lâm Cẩm Thái đối chiến với nhau.



Lâm Phàm đứng tại cửa ra vào, vẻ mặt tươi cười nhìn Diệp Khiêm cùng gia gia của hắn so chiêu, ánh mắt không ngừng di chuyển. Lâm Phàm lúc 5 tuổi liền bị Lâm Cẩm Thái buộc học võ, hắn thiên tư hơn người, hôm nay Bát Cực Quyền coi như đã có chút thành tựu. Hắn còn chưa từng gặp qua màn đấu võ đặc sắc như vậy bao giờ, lập tức càng lưu tâm quan sát. Song phương mỗi một chiêu mỗi nhất thức hắn đều nhớ rõ rành mạch.



Thời gian dần trôi qua Diệp Khiêm cảm thấy, Lâm Cẩm Thái thế công càng ngày càng mãnh liệt, hơn nữa lực của nấm đấm càng lúc càng lớn. Diệp Khiêm âm thầm kinh hãi, xem ra ám kình của sư phụ càng ngày càng mạnh. Ám kình kỳ thật là một loại Luyện Khí, tu luyện khí ở trong cơ thể con người. Cho dù là người bình thường, trong cơ thể cũng tồn tại loại khí này, giống như là khi con người phẫn nộ thường thường sẽ phát huy ra lực lượng so với bình thường đều lớn hơn. Chính là nhờ khí!



Thời gian dần trôi qua Diệp Khiêm có chút chống đỡ hết nổi rồi, tuy hắn cũng dùng ám kình, nhưng vẫn đánh không lại Lâm Cẩm Thái. "Phanh" một tiếng, Lâm Cẩm Thái một quyền đánh trên người Diệp Khiêm, Diệp Khiêm vụt vụt vụt lui lại vài bước, lúc này mới ổn định thân thể. Dừng một chút, Diệp Khiêm đi tới phía trước, nói: "Đồ đệ thủy chung không phải là đối thủ của sư phụ ah."



Lâm Cẩm Thái chậm rãi thở hắt ra, nói: "Là do con không có chuyên tâm tập luyện, quan tâm chuyện vặt vãnh quá nhiều, tâm không thể bình tĩnh."



Diệp Khiêm hổ thẹn cười cười, sự thật đúng là như thế, học võ công giống như đi ngược dòng nước, không tiến tắc lùi. Diệp Khiêm những ngày này quá bận rộn bôn ba khắp nơi, lo quan tâm chuyện của Nanh Sói, đã thật lâu không có luyện võ như trước kia. "Sư phụ giáo huấn rất đúng!" Diệp Khiêm cung kính nói.



Lâm Cẩm Thái nhẹ gật đầu, quay người đi trở về trong phòng, bưng một cái ghế đi ra, trên tay bưng lấy một ấm tử sa. Sau khi ngồi xuống, Lâm Cẩm Thái chậm rãi nhấp một miếng, nhìn thoáng qua Lâm Phàm, nói: "Tiểu Phàm, đi ngủ đi con!"



"Gia gia, con không buồn ngũ, con còn phải đem những con Bái này đi lột da nữa." Lâm Phàm nói.



"Nhiều như vậy, chúng ta cũng ăn không hết, đưa một con cho Triệu thúc thúc đi." Lâm Cẩm Thái rõ ràng là muốn Lâm Phàm đi nơi khác, hiển nhiên là có lời muốn nói riêng với Diệp Khiêm.
Đây là chuyện rất bình thường, Diệp Khiêm lần đầu tiên giết người, cũng rất khẩn trương. Nhẹ khẽ đi tới bên cạnh Lâm Phàm, nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai của hắn, hỏi: "Con sợ hãi sao?"



Lâm Phàm thân thể run lên một cái, có chút nhẹ gật đầu.



Diệp Khiêm nói: "Đàn ông không được sợ chuyện giết người, giết một người là tội phạm, giết vạn người là anh hùng, giết trăm vạn người là anh hùng trong anh hùng. Nhớ kỹ! Đừng sợ, có sư thúc ở chỗ này, không có chuyện gì đâu."



Lâm Phàm ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Khiêm, chỉ là bên trong ánh mắt lóng lánh lại mang theo một chút kinh ngạc mà kiên định. Mà vợ chồng Triệu thúc ở bên cạnh, nghe thấy lời Diệp Khiêm nói quả thực lắp bắp kinh hãi, nào có người nào dạy trẻ em như vậy a, không khỏi hiếu kỳ nhìn về phía Diệp Khiêm, đối với nam nhân lạ lẫm này tràn đầy kinh ngạc.



Một lát sau, liền có một nam một nữ trung niên bước nhanh tới. Nữ trung niên toàn thân thịt mỡ, hơn nữa còn rất trắng, căn bản không giống như là phu nữ nông thôn quanh năm xuống ruộng làm việc. Người phụ nữ trông thấy thi thể nằm trên mặt đất, chạy nhanh tới, ôm lấy thi thể đứa bé trên mặt đất oa oa khóc lớn.



"Bọn họ là cha mẹ của hắn?" Diệp Khiêm nhìn thoáng qua Hổ Tử, hỏi.



"Ừ, người nam là thôn trưởng, nữ là mẹ kế của hắn!" Hổ Tử nhẹ giọng nói.



Diệp Khiêm có chút ngẩn người, người nam tuổi tuy lớn, nhưng cũng không quá 50 tuổi, còn không tính là lão đầu tử, có thể là do lúc trước Hổ Tử đối với hắn ấn tượng không tốt, cảm thấy hắn đã đoạt Tôn quả phụ, cho nên cố ý trêu chọc hắn a. Lại để cho Diệp Khiêm giật mình chính là. người mẹ kế vậy mà lại đối với đứa con không phải mình sinh ra lại tốt như vậy, có chút kinh ngạc, không khỏi nhìn thoáng qua, lúc này mới phát hiện, người phụ nữ kia rõ ràng là đang làm bộ, nghe thấy âm thanh sét đánh, lại không thấy chút mưa nào.



Thôn trưởng đi đến bên cạnh thi thể hài tử, toàn thân run lên một cái, bộ mặt biểu lộ vặn vẹo. Già phải để tang con, thật là một chuyện buồn trong đời. Trong ánh mắt thôn trưởng hiện lên phẫn nộ mãnh liệt, trừng mắt Lâm Phàm nói: "Là ngươi giết chết con ta?"